Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta - Chương 509

Cập nhật lúc: 2025-04-29 14:34:33
Lượt xem: 27

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Còn nhớ năm đó Nhạc học sĩ đối diện với dòng sông cuồn cuộn ngâm một bài thơ ca ngợi, còn khen với Bệ hạ rằng nước sông này đẹp vô cùng, Bệ hạ nghe xong bĩu môi, nói gì mà: “Đẹp cái gì chứ, mùa hè thường xuyên lũ lụt, làng mạc đều bị ngập, ruộng đồng đều bị ngâm nước, ngâm mấy tháng liền, hoa màu không trồng được, c.h.ế.t đói bao nhiêu người, hồi trẻ trẫm đi ăn xin, dọc đường lên kinh, gặp toàn người kéo theo cả nhà đi ăn xin, trong đó một nửa nhà bị nước ngập ruộng, không tiền cũng không gạo. Dân chúng đời đời kiếp kiếp đều phải chịu khổ vì con sông này.”

Ngươi nói xem, nhà người khác bị nước ngập, liên quan gì đến bọn ta đang ngắm cảnh sông nước chứ! Lúc ngâm thơ còn chưa ngập mà!

Mất hứng quá!

Binh bộ Thị lang còn thấy thương cho vẻ mặt cười gượng của Nhạc học sĩ lúc đó.

Sau này cả triều đình rất ít khi xuất hiện thơ phong cảnh nữa.

“Ai…”

Thôi thôi, không nghĩ nữa, vẫn là tiếp tục thưởng thức…

Rồi sau lưng liền truyền đến tiếng động va cửa.

Binh bộ Thị lang: “?”

Người còn chưa kịp phản ứng, cánh cửa thư phòng “ầm” một tiếng bị tông mở, một đám Cẩm Y Vệ ùa vào.

Người dẫn đầu nới lỏng khớp ngón tay, chậm rãi đi đến trước mặt y, ngó đầu nhìn bức «Mẫu Đơn đồ» trên bàn, cười mà như không cười: “Phúc Thị lang, ngươi gan thật lớn nha.”

Trong đầu Binh bộ Thị lang chỉ còn một câu.

Xong rồi, bại lộ rồi.

Y hoảng hốt muốn bước đi, chân vừa mới nhấc lên, cơ bắp liền tê rần rồi mềm nhũn, trực tiếp ngã xuống đất.

Chân mềm đến mức không đứng dậy nổi, bèn chuyển sang túm lấy ống quần Cẩm Y Vệ, hỏi thẳng vào vấn đề chính: “Bệ hạ xử trí ta thế nào? Là lưu đày, hay là…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/van-vo-trong-trieu-deu-nghe-thay-tieng-long-cua-ta/chuong-509.html.]

“Ban chết.”

Binh bộ Thị lang lập tức đứng dậy, quỳ lại cho ngay ngắn, vô cùng cung kính dập đầu về phía hoàng cung một cái: “Tạ chủ long ân!”

Không tru di tam tộc, không tịch thu cửu tộc, y mừng đến phát khóc.

Lại không nhịn được hỏi: “Rốt cuộc ta bại lộ thế nào?”

Cẩm Y Vệ liền nói cho y biết: “Nguyên nhân sự việc là do vị trí Thừa tướng bỏ trống, các Thượng thư tranh giành, Binh bộ Thượng thư biết được ngươi là người của Lễ bộ Thượng thư. Hai người lại tình cờ ở cùng một chỗ xem đua ngựa, suýt nữa đánh nhau.”

“Hứa Thị trung vào cung, có lẽ là muốn thuật lại chuyện này với Bệ hạ, nhưng nhất thời không biết nói với Bệ hạ thế nào về chuyện các Thượng thư chuẩn bị đánh nhau ngoài đường.”

“Bèn thay Bệ hạ phê duyệt tấu chương. Nhưng thực ra Bệ hạ đã biết chuyện này rồi.”

“Đúng lúc này, đồ tịch thu được dâng lên trước mặt Hoàng đế, Bệ hạ phát hiện ngươi lén lút tráo đổi châu báu tranh chữ, liền gộp cả chuyện các Thượng thư mà trút giận lên người ngươi, lệnh cho ta đến ban chết.”

Binh bộ Thị lang: “…”

Y hiểu rồi.

Hứa Yên Miểu vì chuyện tranh giành vị trí Thừa tướng, tò mò đi lật xem chuyện phiếm của hai vị Thượng thư, bất ngờ phát hiện ra y một Binh bộ Thị lang lại có dây mơ rễ má với Lễ bộ Thượng thư.

Thế chẳng phải là gây tò mò rồi sao!

Một ngày tốt lành

Lật thêm cái nữa, liền phát hiện ra y đã tráo đổi đồ tịch thu được.

—— Còn những lời khác, tin một nửa là được. Đây đều là những lời lẽ đã được sửa đổi đặc biệt để tránh Hứa Yên Miểu phát hiện ra điều bất thường khi sử dụng thần khí.

Binh bộ Thị lang bi thương từ trong lòng dâng lên, chỉ muốn túm lấy cổ họng mấy vị Thượng thư này mà lắc.

Các người tranh giành vị trí Thừa tướng, thu hút sự chú ý của tiểu Bạch Trạch, tại sao kẻ xui xẻo lại là ta chứ aaaaaaaa!!!

Loading...