—— Kim văn học phái thể gọi chung là Tề Nho, Cổ văn học phái là Lỗ Nho.
Hứa Yên Miểu chọc chọc bạn Binh Bộ Tư Vụ: “Trọng Ni , là Khổng Tử, Trọng Ni chi tố công là cái gì?”
Binh Bộ Tư Vụ dùng ánh mắt quái vật .
Hứa Yên Miểu thản nhiên : “Thi xong đương nhiên vứt bỏ kiến thức a! Ta chỉ một tiểu quan ăn no chờ c.h.ế.t thôi, cũng leo lên cao.”
Bên cạnh, Vạn Thọ Công chúa cũng đang chăm chú lắng .
Nàng giỏi Nho học, nhưng vững triều đường , nhất định đủ sự hiểu về Nho gia, cần tinh thông, nhưng khi đối phương dẫn kinh điển, nhất định đang gì.
Binh Bộ Tư Vụ xoa xoa mặt, bất đắc dĩ giải thích: “Người xưa xưng những công đức cao thượng nhưng ngôi vị hoàng đế là Tố vương, các học giả Kim văn tôn sùng Khổng Tử, liền tôn Khổng Tử là Tố vương, còn vương nghiệp của ông , chính là «Xuân Thu».”
Hứa Yên Miểu bừng tỉnh đại ngộ.
【Ra là !】
【Quyền lão gia tử đây chẳng là đang chỉ thẳng mũi Kim văn học phái mắng -】
【Hừ hừ, lũ Kim văn học giả các ngươi trái với bản tâm của Khổng Tử, mà những lời các ngươi cũng xứng đáng gọi là học vấn Nho gia ? Các ngươi cũng xứng học Nho?】
Lúc đầu còn bình tĩnh, Kim văn học phái: “...”
: )
Hừ hừ.
Bị Quyền Ứng Chương mắng một trận, so với việc Hứa Yên Miểu dùng lời dễ hiểu phiên dịch thì còn tức giận bằng.
Lời dễ hiểu lọt tai, lửa giận lập tức bốc lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/van-vo-trong-trieu-deu-nghe-thay-tieng-long-cua-ta/chuong-52.html.]
—— Chúng chỉ là tôn lão, nhưng mà lão già , ông đừng quá đáng!
Một ngày tốt lành
Tranh chấp học phái, bao giờ quan tâm ngươi là nam nữ, là già trẻ, tất cả dị đoan đều đánh đổ!
Thôi Y lăn một góc, thở hổn hển, đưa tay sờ lên vết thương mặt, liền đau đến mức nghiến răng.
lúc ngẩng đầu len lén về phía kim loan đài, biểu tình của chút đổi.
Ý của Hoàng đế chỉ là để cho vị minh chủ văn đàn đến kinh thành du lịch, đối phương đến triều đường chất vấn chuyện , nhất định bắt đầu, nhưng cũng thể lên cùng đối phương mắng chửi , bia đỡ đạn .
Bia đỡ đạn , địa vị cao quá sẽ khiến triều đình mất mặt mũi, địa vị thấp quá thể hiện sự tôn trọng của triều đình đối với Quyền Ứng Chương.
Hắn , một tên Viên ngoại lang Hộ bộ, quan tòng ngũ phẩm, thích hợp.
Thôi Y lẩm bẩm: “Mong rằng Bệ hạ thể bởi vì thần hiểu chuyện thức thời, mà còn ghi hận chuyện nữa...”
Thôi Y bi phẫn: “Cho dù ghi hận, ít nhất cũng đừng chép những lời thần triều đình đưa cho phu nhân! Thần chẳng qua chỉ là ngoài khoác, giữ thể diện một chút, cũng thật sự để cho phu nhân bưng rót nước, hầu hạ tận tâm, với nàng những lời đó chứ!”
Mấy ngày nay, mỗi khi về nhà, đều đối xử lạnh nhạt, phu nhân cho phòng ngủ, còn dọn hết giường, trường kỷ ở phòng khác , ngủ sàn nhà nửa tháng !
Thôi Y lau nước mắt chua xót, ngẩng đầu cuộc tranh luận của Kim văn học phái và Cổ văn học phái bên .
Lúc đầu, bầu khí còn khá , hai bên đều nghiêm túc biện kinh——
Kim văn học phái: Khổng Tử là thần!
Cổ văn học phái: Khổng Tử là !
Kim văn học phái: Thiên nhân cảm ứng, trời giáng tai họa, xã hội mới diệt vong! «Xuân Thu» của Khổng Tử ghi chép vô tai dị thời các vị vua mất nước, vì Khổng Tử ghi chép như ? Đương nhiên là Khổng Tử mượn chuyện để nhắc nhở vua chúa a! Khổng Tử hy vọng bọn họ thể rút kinh nghiệm từ đó, việc cai trị nên kết hợp cả thần đạo!
Cổ văn học phái: Các ngươi thả rắm! Khổng Tử ở «Xuân Thu» ghi chép chi tiết năm tháng, đủ để chứng minh «Xuân Thu» chỉ là một quyển sách lịch sử thôi! Sách lịch sử nhà các ngươi ghi chép lúc nào, ở thiên tai !
Kim văn học phái: Các ngươi mới thả rắm! «Xuân Thu» tuy rằng là sách lịch sử, nhưng cũng chỉ ghi chép lịch sử, chẳng lẽ trong đó nội dung liên quan đến thiên mệnh ! Trong sách rõ ràng thừa nhận chuyện Nghiêu nhường ngôi cho Thuấn là do “Thiên chi lịch ” quyết định! «Xuân Thu» mà các ngươi sùng bái, bao giờ từ bỏ “Thiên mệnh” truyền thống!