Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta - Chương 529

Cập nhật lúc: 2025-05-01 03:16:44
Lượt xem: 127

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tương Dương Công Chúa vốn ngừng , lúc nhịn rộ lên nữa. Tiếng trực tiếp chim chóc cây hoảng sợ bay .

Trả tiền mồ hôi nước mắt cho !

Hứa Yên Miểu lắc đầu thở dài: “Ngất gì mà sớm thế.”

Tương Dương Công chúa bật : “Thế mà còn sớm ?”

Hứa Yên Miểu đáp lời.

Tương Dương Công chúa liền sắp chuyện lớn .

Công chúa còn kịp nghĩ Hứa Yên Miểu thấy điều gì, thì thấy Hứa lang trong lòng đang lắc đầu quầy quậy như một lão học cứu, ngoài mặt thì liên tục thở than, nhưng thực chất hả hê vì gặp họa: [Sao cũng đợi đến lúc tận mắt thấy Thái tử đến gây sự với ông hãy ngất chứ.]

Hứa Yên Miểu giật : “Quyền lão? Quyền lão, ông thế!”

Quyền – một trong các Thái tử Thái phó đương nhiệm – Ứng Chương đưa tay đỡ trán: “Không , chắc là do lâu quá, choáng một chút.”

Quyền Ứng Chương : “Đỡ qua bên một lát.”

Hứa Yên Miểu đáp: “Vậy ...”

[Lát nữa dẫn Tương Dương Công chúa xem mới ! Người mà Thái tử tìm gây sự đúng là nhà của lão cổ hủ , thật là trùng hợp.]

[Giờ chủ nhà ngất , ai chủ trì đại cục, chẳng đây!]

[Chậc chậc!]

Một ngày tốt lành

Hai tiếng cuối cùng thể hiện rõ sự hả hê của Hứa lang.

Râu mày Quyền Ứng Chương run run, ông ho khan một tiếng: “Ta cũng đỡ choáng . Thấy ngươi hình như còn việc , đợi xuống , ngươi cứ việc của .”

[Ể? Rõ ràng đến thế cơ ?]

Hứa Yên Miểu đỡ vị lão nhân xuống chiếc ghế dài quán , quan sát một lượt, xác định sắc mặt ông hồng hào, thở đều đặn, lúc mới chắp tay hành lễ: “Tại hạ quả thực việc. Vậy xin thất lễ .”

Hứa Yên Miểu và Tương Dương Công chúa lén lén lút lút phía .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/van-vo-trong-trieu-deu-nghe-thay-tieng-long-cua-ta/chuong-529.html.]

Quyền Ứng Chương và đám tử phái Cổ văn của ông cũng lén lén lút lút bám theo .

Cái dáng vẻ thập thò lấm lét đó đập mắt tử của Đồng Tâm Đại nho.

Đệ tử đột nhiên ho một tiếng, thăm dò hỏi: “Lão sư, chúng theo xem thử ?”

Đồng Tâm đáp: “Cứ giữ vững bản tâm, ngươi thì cứ .”

“Vậy lão sư ...”

Đồng Tâm Đại nho xoa xoa cái ngạch cửa mới của , lời mà khiến lão hối hận: “Ồ, lắm. Đi theo cái lão nghiêm chỉnh Hương Phố thì mà xem?”

Đệ tử ngẫm nghĩ một lát, vẫn thấy tò mò, bèn cẩn thận bám theo. Lúc còn kéo theo mấy vị đồng môn cũng hiếu kỳ như .

Còn Đồng Tâm Đại nho thì tỉ mỉ quan sát ngạch cửa nhà , lùi hai bước, thưởng thức một hồi, nghiêm túc suy nghĩ:

Hay là đặt thêm một đôi sư tử đá ở cửa nhỉ? Để tiện phơi chăn bông?

“Ta cho , đây là tin tức tốn bao công sức mới dò hỏi đấy!”

Hứa Yên Miểu vẻ thần bí: “Tương Dương, Đoái tượng Hội quán !”

Tương Dương Công chúa lắc đầu: “Đoái tượng là gì? Hội quán là gì?”

Hứa Yên Miểu bèn bắt đầu giới thiệu.

Sau khi vải bông nhuộm màu, cần thợ dùng chân đạp lên phiến đá lớn hình chữ Ao (凹), lăn qua lăn để vải bông trở nên căng mịn và bóng loáng. Đây chính là công đoạn đoái bố (踹布 - đạp vải). Mà Bao đầu vì việc mà mộ tập các thợ thủ công, tập trung họ trong phường để đạp vải, nơi đó liền gọi là “Đoái phường” (踹坊).

Những thợ thủ công Bao đầu mộ tập đến thì gọi là Đoái tượng (踹匠).

“Vậy thì liên quan gì đến ca ca của ?”

Tương Dương Công chúa buột miệng chê bai: “Cái chân đó của , đạp nổi ?”

Hứa Yên Miểu hạ thấp giọng, tỏ đầy bí ẩn: “Chân què đúng là đạp vải , nhưng thể việc khác mà!”

Tương Dương Công chúa hỏi: “Việc gì?”

Loading...