Ánh mắt Đậu Hoàng Hậu càng thêm lo lắng.
Bà luôn , chồng của bà – Hoàng Đế triều Thiên Thống, vị quân chủ leo lên từ tầng lớp đáy, vì những trải nghiệm trong quá khứ, nơi sâu thẳm tâm hồn khắc sâu dấu ấn "ghét bỏ quan liêu".
Cho dù bản ông là quan lớn nhất, nhưng ông vẫn sẽ bất giác dùng thái độ căm ghét, bài xích để đối mặt với các đại thần của .
"Ngũ Lang." Đậu Hoàng Hậu thử khuyên: "Ngài còn nhớ điển cố 'mô lăng lưỡng khả' (nước đôi, rõ ràng) ?"
— Thời Lương Vũ Đế, trọng dụng quan hà khắc, khiến vua tin bề , bề tin vua, các đại thần tuy việc năng lực, cũng dám lừa gạt Lương Vũ Đế, nhưng họ hình thành một thói quen, hễ ai hỏi họ vấn đề gì, tuyệt đối trả lời chính diện.
Nếu một chuyện thể , thì sẽ úp mở: Cảm giác thể , nhưng cảm thấy chút lắm, xem xét .
Nếu một chuyện thể , thì cũng thẳng là , vẫn úp mở: Làm thế hình như , thế hình như cũng , hình như cũng . Ta suy nghĩ một chút.
Thế là, thành ngữ "mô lăng lưỡng khả" liền đời.
đại thần chuyện cứ mập mờ như , về lâu dài, bất lợi cho quốc gia.
Lão Hoàng Đế đương nhiên điển cố , ông cũng Đậu Hoàng Hậu gì, nhưng mà...
"Trẫm cần một thanh đao sắc. Mô lăng lưỡng khả cũng ."
Đậu Tiền Thừa tướng cẩn thận hỏi: "Bệ hạ cho rằng, thần thể thanh đao sắc ?"
Lão Hoàng Đế lắc đầu: "Cữu tuy cũng tàn nhẫn, nhưng lúc công thành danh toại, thanh đao sắc . Từ xưa đến nay quan hà khắc, tất xuất từ kẻ vô danh, cả đời thuận lợi, nguyện ý đường tắt vì tham vọng."
"Vậy..."
"Trẫm chọn quan hà khắc , nhưng xuống đao đầu tiên, vẫn cần cữu yểm trợ cho ông ."
Đậu Tiền Thừa tướng vui lắm: "Bộ xương già của thần quả thực vẫn còn vắt chút dầu nước."
— Nói là yểm trợ, thực chính là giúp thanh đao mới gánh đỡ cái nồi , tránh cho đao còn phát huy tác dụng, gãy .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/van-vo-trong-trieu-deu-nghe-thay-tieng-long-cua-ta/chuong-639.html.]
Lão Hoàng Đế lúc dễ chuyện, mặc kệ Đậu Tiền Thừa tướng âm dương quái khí thế nào.
Đậu Tiền Thừa tướng bất đắc dĩ chắp tay: "Như , Bệ hạ ban cho thần chức quan gì?"
Một ngày tốt lành
Lão Hoàng Đế nhếch miệng, như thể lộ nanh vuốt dữ tợn với những đại hộ nuôi béo trong dân gian: "Lan đầu."
Đậu Tiền Thừa tướng "Di" một tiếng, đang định tiếp, đột nhiên thấy một giọng quen thuộc: [Ể? Đây quan thuế vụ chuyên quản việc thu thuế thương nghiệp của Sở triều ? Sau Chu triều phế bỏ, đổi một tên gọi khác, Lão Hoàng Đế lôi nó ?]
Đậu Tiền Thừa tướng đột nhiên sững sờ.
Sự buồn bã và mờ mịt trong lòng, cũng như nhạt ít.
— Cách nhiều tháng, một nữa, ông giọng của Hứa Yên Miểu.
"Bảy tháng, lẻ chín ngày."
Đậu Thanh đếm rõ ràng.
Lâu gặp.
Hứa Yên Miểu.
Và còn nữa.
Đừng chỉ lo hóng chuyện nữa, ngươi mau khuyên Bệ hạ !!! Thứ như quan hà khắc , tuyệt đối thể mở đầu!!!
Lão Hoàng Đế liếc mắt ông cữu đang nghĩ gì, đồng thời, mặt ông thoáng hiện vẻ gì đó thật vi diệu.
Những chuyện khác, lẽ ông đúng là sẽ vì Hứa Yên Miểu mà đổi suy nghĩ, nhưng chuyện như lý niệm trị quốc , ông thể nào nhượng bộ.
"Cữu , cũng cần nghĩ rằng ai thuyết phục trẫm ."
Lão Hoàng Đế bình tĩnh , ông cân nhắc kỹ : "Quan hà khắc là con d.a.o hai lưỡi, lòng trẫm nay vẫn hiểu rõ. Quan hà khắc vạn năng, lòng trẫm cũng rõ như . Trẫm rõ hơn các ngươi, quan hà khắc dựa việc Hoàng đế binh quyền trong tay, hoàng quyền mạnh mẽ, mới thể phát huy tác dụng. chính vì thế, trẫm mới càng dùng quan hà khắc trong niên hiệu Thiên Thống để xong những việc cần , nếu , há chẳng để tai họa cho con cháu ."