Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta - Chương 93

Cập nhật lúc: 2024-10-23 13:22:18
Lượt xem: 425

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Đậu hoàng hậu tự đưa Tần Trừng khỏi cung.

—— Vốn dĩ khi sảy thai, hoàng hậu giữ Tần Trừng dưỡng sức thêm hai tháng, đó sẽ cho nàng một khoản tiền bí mật đưa nàng xuất cung. Thế nhưng Tần Trừng nhất quyết rời khỏi hoàng cung , hoàng hậu đành nghĩ một cách dung hòa, cho nàng đến trang viên của để dưỡng bệnh.

“Đây là một vạn hai.” Đậu hoàng hậu lấy tiền đủ cho một hộ nông dân năm miệng ăn tiêu xài trong một năm, đưa Tần Trừng đến xe ngựa. Trong xe trải đệm dày, cố gắng hết sức để nàng nhiễm lạnh: “Ngươi cứ cầm lấy mà dùng, đợi khi nào khỏe thì dùng tiền để lo liệu việc ăn.”

Đại Hạ hạn chế nữ tử ngoài kiếm tiền nuôi gia đình, thể bán rượu, mở quán , bán đồ ăn vặt ở đầu đường, rót châm rượu cho khách trong tửu lâu, thuê khiêng kiệu, thuê đến nhà đầu bếp, mời đến nhà khám bệnh… Loại nào cũng , sợ Tần Trừng ăn hết tiền.

Tần Trừng nức nở lên xe ngựa, bỗng nhiên vén rèm lên: “Nương nương…” Ngón tay thiếu nữ gãi lên thành xe một cách bất an: “Vì đối xử với thần như ?”

Nàng khẽ cắn môi: “Thần… giữ phụ đạo, loạn hậu cung…”

Chẳng lẽ nên sai lôi thần xuống, đánh c.h.ế.t thần bằng gậy ?

Đậu hoàng hậu nắm lấy tay nàng, nhét nàng trong xe ngựa, dùng chăn bọc nàng : “Ngươi nhiễm lạnh.” Sau đó mới : “Bệ hạ thuật cảnh tượng lúc đó cho . Người …”

—— Lời thuật của hoàng đế mang theo phẫn nộ và khinh thường, ngữ khí khi đánh giá vô cùng mỉa mai, đến đây chỉ : “Bọn họ trốn trong hang động gian díu, nào là ‘Người thơm quá’, nào là ‘Nương nương đừng như ’, giả vờ e thẹn, nửa đẩy nửa vời.”

Thế nhưng hoàng hậu thấy…

“Ngươi đang ‘Đừng’ với thái tôn.”

Đậu hoàng hậu Tần Trừng: “Ngươi : Đừng như .”

Một ngày tốt lành

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/van-vo-trong-trieu-deu-nghe-thay-tieng-long-cua-ta/chuong-93.html.]

Toàn Tần Trừng run rẩy.

Giọng nàng cũng run rẩy theo: “Lỡ như thần là đang nửa đẩy nửa vời thì ạ!”

Giọng của Đậu hoàng hậu vẫn ôn hòa điềm tĩnh như : “Ta thể phán đoán rằng tất cả nữ tử ‘Không’ đều đang nửa đẩy nửa vời, thế nhưng thể để thế đạo biến thành chỉ cần nữ tử ‘Không’, chính là đang nửa đẩy nửa vời.”

Tần Trừng nước mắt giàn giụa.

Nàng lóc, năng lộn xộn: “Xin , nương nương, xin , thần hề quấy nhiễu hậu cung, thần một chút y thuật, khi tiến cung, bệ hạ cũng ép buộc thần, là thần quá nhu nhược, chỉ dám xử nữ, bệ hạ để ý chuyện xử nữ , cho nên thần dám cự tuyệt nữa. Sau khi tiến cung, bữa trưa canh cá, thần thấy buồn nôn nên tự bắt mạch cho , lúc đó thần mới phát hiện mang thai, thần dám , xin nương nương…”

Nàng quỳ xuống, quỳ chăn nệm, tiếng ngày càng lớn: “Thái tôn xông , thần bảo , chịu , kéo thần đến chỗ núi giả, thần , cho rằng thần đang nũng, thần nghĩ, yêu thần như , thì thần cho mạng sống , cũng coi như tính là c.h.ế.t oan uổng.”

“Thế nhưng cuối cùng thần sợ hãi, thần dám chết, thần sống, nên mới đang mang thai thần của thái tôn… Nương nương, thần là liệt nữ, đáng để đối xử với thần như , đến cuối cùng thần chỉ bảo tính mạng, mà là c.h.ế.t theo thái tôn…”

Thế nhưng một liệt nữ, thể lúc còn bảo tính mạng cho chứ!

Tần Trừng đến mức tự chủ bản .

Nàng cảm thấy với sự che chở của Đậu hoàng hậu.

Ngay đó, một bàn tay nhẹ nhàng xoa đầu nàng, ấm áp như mẫu trong ký ức.

Nàng vẫn nhớ mẫu , lúc nhỏ nàng thích những bông hoa lụa, cái trống cơm, chỉ thích nắm lấy ngón tay của mẫu , lúc đó mẫu nàng cũng như , dùng tay xoa xoa đầu nàng.

Không cần lời , Tần Trừng cũng hiểu .

Đậu hoàng hậu từng trách cứ nàng vì lúc đó nàng bảo tính mạng, mới chuyện mang thai. 

Loading...