“Tĩnh Tĩnh, đợi  lâu   !” Triệu Chí Quốc đưa hoa cho ,  giả vờ thẹn thùng dẫn   nhà.
“Mau  ,  mới mua rượu vang đỏ, mau  nếm thử .”  kéo   nhà đồng thời tiện tay dùng chìa khóa khóa trái cửa .
 khoác tay Triệu Chí Quốc  đến bàn. Sau đó đưa ly rượu vang đỏ  thuốc ngủ cho . Triệu Chí Quốc uống cạn một ,  bắt đầu sàm sỡ .
Gã  cũng quá nóng vội . 
  đẩy  cản, mãi mới đợi  thuốc phát tác,  hôn mê  .  kéo một cái thùng nhựa  lớn từ nhà bếp .  đặt cái thùng nhựa ở cuối giường,  vặn  ngang  cửa tủ quần áo. Tiếp đó  nhét Triệu Chí Quốc  trong thùng,  lột bỏ quần áo của .  còn tìm đến cưa máy và d.a.o  bếp. 
Sau đó, ngay  mắt Lý Đào trong tủ,  p.h.â.n x.á.c Triệu Chí Quốc. 
Tiếng cưa máy ù ù khiến tinh thần  phấn chấn.
Chất lỏng nhầy nhụa, m.á.u thịt lẫn lộn trong vại khiến  vô cùng hưng phấn.
 dùng túi ni lông phân loại, đóng gói những phần t.h.i t.h.ể   thu nhỏ.
Sau đó, từng bọc một,  cho  tủ đông  ban công.
Chờ  xử lý xong hai con mồi còn .
Lúc đó,   thể phân loại những mảnh xác   bỏ  vại.
Tiếp đến, cho lượng nước, chất lên men, chất xúc tác và các loại vật chất khác   đủ,  thứ sẽ  tất.
Giờ thì   bắt tay xử lý con mồi trong tủ quần áo.
Không  Lý Đào trong tủ quần áo sẽ phản ứng thế nào khi chứng kiến bữa tiệc m.ổ x.ẻ .
 quyết định trêu chọc  thêm  nữa.
  dùng điện thoại của Chu Vĩ gửi tin nhắn cho .
Lý Đào nhanh chóng trả lời,   thật sự vẫn  phát hiện  t.h.i t.h.ể của Chu Vĩ.
Tên  đúng là ngốc nghếch quá thể.
Hắn hỏi Chu Vĩ  đến ,  trả lời  đến .
Hắn hỏi Chu Vĩ ở ,  trả lời  ngay  đầu .
  thấy tiếng động trong tủ.
Khoảnh khắc , hẳn là   sợ đến mức tè  quần  nhỉ?
 cầm cưa máy chậm rãi đến  tủ quần áo.
 ghé mắt  khe cửa  một cái.
Khoảnh khắc , ánh mắt  và Lý Đào cuối cùng cũng chạm .
 bật cưa máy, luồn lưỡi cưa qua khe cửa.
Lưỡi cưa trực tiếp đ.â.m  cơ thể Lý Đào.
Máu tươi b.ắ.n tung tóe,   thấy tiếng rên rỉ từ trong tủ quần áo.
Phía  tủ quần áo, một lượng lớn m.á.u nhanh chóng chảy .
Tắt cưa máy,  mở chốt cửa tủ.
 nóng lòng  mở cửa tủ quần áo  xem cảnh tượng bên trong.
 lúc , điện thoại trong túi  khẽ rung lên.
 lấy  xem, là điện thoại của Chu Vĩ nhận  một tin nhắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vat-chung-cam-lang/chuong-7.html.]
 mở  xem, hóa  là Lý Đào gửi đến!
Tin nhắn chỉ  bốn chữ: Đến lượt mi !
Đột nhiên,  cảm thấy cổ họng đau nhói.
Một con d.a.o găm sắc bén từ khe cửa tủ quần áo đ.â.m , cắm phập  cổ họng !
 phun máu, ngã vật xuống đất.
 thấy cánh cửa tủ quần áo  mặt từ từ mở .
Một  bước  từ trong tủ quần áo.
Anh  tay  cầm d.a.o găm, tay trái cầm điện thoại của Lý Đào.
Hóa  là... Chu Vĩ.
Anh  vẫn  chết…
 là Chu Vĩ.
Chu Vĩ là tên giả của .
 là một tên trộm.
Thực ,  chỉ giả vờ  một tên trộm mà thôi.
 xuất hiện ở đây chỉ với một mục đích.
Đó là báo thù cho những  bạn của .
Những  bạn   đến,   là con .
Mà là một đàn chó hoang già yếu, bệnh tật, tàn phế.
Phải,  đang báo thù cho đàn chó hoang mà   cưu mang.
  điều    vẻ hoang đường và nực .
, đây chính là sự phản ánh chân thực nhất nội tâm của .
 là một   công ăn lương bình thường.
Làm một công việc làng nhàng, chẳng thăng tiến cũng chẳng thụt lùi.
 chẳng  chí tiến thủ,   nịnh bợ, cũng chẳng cầu thăng chức tăng lương.
Theo ,  chỉ là    đúng giờ mỗi ngày,  đó sống một cuộc đời “bỏ mặc” cho  phận, ăn chờ chết.
 tính cách cô độc,  hòa đồng, chẳng  mấy bạn bè bên cạnh.
Đồng nghiệp rủ  ăn uống,  luôn viện đủ  lý do để từ chối.
 thà cưỡi chiếc xe máy điện nhỏ của   hóng gió  những con phố vắng .
Người     sợ xã hội, là một dạng bệnh hoạn, nhưng thật   chỉ thích ở một .
Bởi vì khi ở một ,   cần   sắc mặt  khác,    những lời  ,   gặp những    gặp.
Nói chung, khi ở một ,  thấy tự do tự tại.
 chỉ thích cái cảm giác tự do tự tại .
Cái cảm giác , sẽ biến mất ngay lập tức khi  gặp  quen.
Cái cảm giác , sẽ  phóng đại vô hạn khi  cho những chú chó hoang bên đường ăn.