Vệ sĩ lạnh lùng và idol nổi tiếng - Chương 2

Cập nhật lúc: 2025-11-05 03:43:08
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/20nO7NqoaW

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trước đây gia đình từng mời giáo sư của Học viện Âm nhạc Trung ương dạy thanh nhạc.  

Vị giáo sư đó bảo là kiểu trời ban cho giọng hát mê hoặc lòng .  

Đêm đó, quán bar chật cứng, tiếng ồn ào náo nhiệt.  

Gã Vương phả làn khói mặt , nheo mắt hỏi: "Em là yêu tinh hút hồn ? Em cất tiếng, ôm em hôn ngay."  

Gã bèn bảo Cận Hiêu nhường cho gã, đổi gã sẽ kiếm cho Cận Hiêu hai con hàng nguyên đai.  

Cận Hiêu khóa chặt hàm: "Anh Vương , tính ngang bướng, đừng ép ."  

Ai cũng Cận Hiêu là loại liều mạng sợ trời tru đất diệt.  

Ít , gặp chuyện là trực tiếp tay.  

Gã Vương dám nhắc chuyện nữa, nhưng gã bắt mỗi tuần đến hát ba đêm, trả lương đầy đủ.  

Cận Hiêu phản đối.  

Chỉ điều, luôn túc trực ở cửa quán.  

Từ khi bắt đầu hát, sát quầy bar chằm chằm.  

cất tiếng sân khấu, đám đông sàn nhảy múa như ma nhập.  

Mặt Cận Hiêu lạnh như tiền, tay gõ nhịp lên mặt quầy điều bực bôi.  

Xanh Xao

lân la tới gần: "Anh Hiêu ơi, em hát ?"  

Anh đặt ly rượu xuống, giọng đầy lạnh: "Hát thì hát, cứ lắc hông gì? Không sợ gãy xương ?"  

"Eo em thì gãy ?" men đầu, hào hứng đung đưa theo điệu nhạc.  

Cận Hiêu đưa bàn tay thô ráp xoa mạnh eo .  

Vừa tê ngứa, nổi hết da gà.  

"Lắc gãy thì đợi Vương bóp gãy giường luôn ." Nói lưng bỏ .  

sợ đến co rúm .  

Từ đó dám đụng đến múa cột, múa ghế nữa.  

Một ngày nọ, một đám đầu gấu đột nhiên xuất hiện ở quán bar .  

Chúng chỉ thẳng mặt , yêu cầu múa thoát y.  

lắc đầu quầy quậy. Bọn chúng bèn xếp từng xấp tiền lên bàn.  

Những tờ tiền đỏ chất cao thành ngọn núi nhỏ.  

Gã Vương thấy tiền thì mờ cả mắt, liên tục hiệu cho :  

"Châu Sinh , đây từng biểu diễn mà. Diễn thêm nữa ?"  

siết chặt nắm đấm, run bần bật, mắt đỏ hoe.  

Tên cầm đầu vỗ đùi gằn:  

"Ôi chao, Châu Sinh ơi, giờ mày hát rong ở phố ròi?"  

"Đây còn là Châu kiêu căng ngạo mạn đấy ? Hả?"  

"Thiên tài piano, học sinh xuất sắc nhất khối ? Hả?"  

"Không nhảy t.h.o.á.t y đúng ? Được! Mày bò qua háng tao, hôm nay tao tha cho!"  

"Bằng , đừng trách tao vô tình với bạn bè, bắt mày hổ!"  

Tên cũng từng là một nhân vật xuất sắc ở trường cấp 3 của .  

Ngày , luôn là trung tâm chú ý, lấn át hết sự nổi bật của .  

Thuở đó ngông cuồng ngạo mạn, chẳng thèm để mắt tới .  

Giờ thấy sa cơ, mò tới đây thị uy.  

thể cởi áo, thể uốn éo.  

tuyệt đối mặt .  

Từ ngày ba bỏ , qua đời, chẳng rõ cái của bào mòn còn bao nhiêu nữa.  

lúc , dù c.h.ế.t cũng khuất phục.  

Cận Hiêu lao .  

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ve-si-lanh-lung-va-idol-noi-tieng/chuong-2.html.]

Gã Vương như bắt phao cứu sinh, vội chạy tới:  

"A Hiêu mau khuyên thằng nhóc ! Sao cứ chống đối đồng tiền chứ? Ca hát cả tuần kiếm mấy đồng ?"  

ưỡn thẳng lưng, Cận Hiêu: "Anh từng cứu , hôm nay thể trả mạng. bắt nhảy cho chúng xem - chỉ khi c.h.ế.t!"  

Cận Hiêu liếc xung quanh, hiểu tình cảnh.  

Đột nhiên cúi , một tay nâng bàn kính qua đầu.  

Trước khi kịp định thần, đập mạnh xuống sàn.  

"Xoảng!"  

Tiếng đổ vỡ kinh thiên động địa.  

Những cô gái trong bar đồng loạt thét lên, đó im phăng phắc.  

Lũ học sinh cá biệt từng thấy cảnh , sợ hãi lùi .  

Cận Hiêu rút con d.a.o găm từ thắt lưng.  

Anh ngậm vỏ dao, dứt khoát rạch một đường cánh tay trái.  

Máu tươi phun thành tia.  

Lũ đầu gấu mặt cắt còn hạt máu: "M...mày tự rạch đấy, liên quan bọn tao!"  

Cận Hiêu thu dao, để mặc m.á.u chảy:  

"Thưa các lớn, Châu Sinh giờ là của ."  

"Dù đây em đắc tội thế nào, một nhát d.a.o của xin lời tạ tội."  

"Từ nay hết nợ."  

"Sau còn dám đến phá đám, mang theo mạng sống mà đến - Cận Hiêu sẵn sàng tiếp đón!"  

Bọn đầu gấu ba chân bốn cẳng chuồn mất.  

chôn chân, Cận Hiêu rảo bước khỏi bar.  

Gã Vương đẩy một cái: "A Hiêu thương thật lòng đấy! Còn đó gì? Đuổi theo !"  

Khi đuổi về nhà, Cận Hiêu đang đổ cồn lên vết thương.  

Gân xanh thái dương nổi lên, mồ hôi lạnh chảy dọc gương mặt góc cạnh.  

rên một tiếng.  

"Để em." vội đỡ lấy chai cồn.  

Cận Hiêu liếc , im lặng.  

băng bó .  

Giọt nước mắt lã chã rơi xuống cánh tay rắn chắc của .  

"Ba ruột em còn chẳng thèm đoái hoài, đối với em thế?"  

Cận Hiêu vốn định im thin thít.  

Thấy nức nở ngừng, thở dài:  

"Từ lúc nhận thức , sống trong m.á.u lửa. Vết thương chẳng là gì. Đừng nữa, tiếng phát ghê."  

"Sao tự rạch tay chứ? Đập bàn là đủ dọa chúng nó ."  

Cận Hiêu thở dài: " sợ bọn choai choai đó, nhưng đấu bậc cha chú của chúng nó. Hôm nay đổ máu, chúng sẽ dễ bỏ qua."  

Đêm khuya, trở sofa phòng khách, mở cửa phòng ngủ chui chăn Cận Hiêu.  

Lông mi khẽ rung, dịch trong.  

Dưới ánh trăng, hôn nhẹ lên xương lông mày của .  

Cận Hiêu thở gấp gáp, mở mắt .  

đối diện ánh mắt , trèo lên định cởi thắt lưng.  

Chưa kịp mở khóa, Cận Hiêu ôm chặt eo , vật một bên.  

"Cút ngoài!" Giọng khàn đặc.  

"Em vui..." trườn lên .  

" hứng thú với đàn ông!"

Loading...