Vệ sĩ lạnh lùng và idol nổi tiếng - Chương 3
Cập nhật lúc: 2025-11-05 03:43:51
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1qTxv2arfV
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Anh dối! Rõ ràng phản ứng!"
Cận Hiêu bóp chặt cằm , kéo sát mặt:
"Châu Sinh, đừng hèn hạ như thế!"
"Cậu là ấm nhà họ Châu! Là học sinh top 1! Là thiên tài âm nhạc! Cứ tiếp tục ngạo nghễ như xưa !"
" là thứ rác rưởi thối tha bùn, đừng dính !"
Ánh mắt băng giá của trăng sáng thật đáng sợ.
Ngón tay như kìm sắt, chỉ cần thêm chút lực là thể bóp nát cổ họng .
" em thích mà!" gào lên trong nước mắt.
Anh khinh bỉ: "Mới 16 tuổi, lông nách mọc! Biết gì là thích? Thứ sùng bái chỉ là nắm đấm! nắm đ.ấ.m vô dụng nhất, chỉ kẻ bất lực mới dùng!"
Tiểu Trần nhận một khoản tiền thưởng lớn từ Châu Sinh, dạo rủng rỉnh rảnh rỗi, thỉnh thoảng chạy đến ký túc xá của Cận Hiêu để lấy lòng.
Cận Hiêu chẳng thèm để ý đến .
Xanh Xao
may là bản tính vốn lắm mồm.
"Sư phụ , nghĩ về chuyện tổng giám đốc Tống và Châu Sinh?"
"Em thấy hai hợp lắm. Hôm nọ tổng giám đốc Tống đến tìm Châu, em mặt ở đó, ánh mắt của tổng giám đốc Tống cứ dán chặt mặt Châu suốt thôi."
"Nghe hai từng là bạn đại học, gia thế ngang hàng, học vấn tương đương, nhan sắc cũng đỉnh cả đôi."
Ngày hôm , Cận Hiêu đưa đến thành phố lân cận học cấp ba.
Trường học theo chế độ nội trú, một tháng mới về nhà một .
Ngày nghỉ phép là thời khắc mong chờ nhất.
Cận Hiêu sẽ chạy chiếc xe máy cà tàng đến đón .
áp mặt bờ lưng rắn chắc của , hai tay ôm chặt eo, chịu buông.
Anh cũng chẳng gì.
bất cứ lúc nào khác, chỉ cần chạm , Cận Hiêu lập tức quăng xa.
Đêm thi đậu Đại học B, Cận Hiêu nấu một bàn đầy món ngon.
với : "Em 18 , hiểu nhiều chuyện hơn, nhưng vẫn thích ."
Cận Hiêu lắc đầu xác nhận.
vui, uống cạn chai rượu pha thêm "gia vị".
Đêm đó, đè xuống.
Khóe mắt đỏ hoe, gương mặt góc cạnh giờ đây mang chút mong manh, vô cùng quyến rũ.
"Châu Sinh... Châu Sinh..." - giọng rên rỉ ngừng.
Sáng hôm , hai thể trần như nhộng ôm tỉnh giấc.
tưởng Cận Hiêu sẽ giận dữ đuổi .
Ai ngờ chỉ cúi đầu thở dài nơi cổ .
"Sao cứ câu kéo ? Anh đủ kiên định ."
Anh hôn khắp cơ thể .
Rồi đè xuống.
Trong cơn mê, đè vai thở gấp: "Châu Sinh, vầng trăng nên treo trời cao. Đừng để kìm chân."
bực bội cấu cằm : "Trăng ở thì ở đó, quản ."
Cận Hiêu nghỉ ngơi lật đè lên, siết chặt trong vòng tay.
"Khi trăng còn ở đây, chăm sóc em chu đáo."
Mùa hè kỳ thi đại học , là quãng thời gian hạnh phúc nhất đời .
và Cận Hiêu, đủ chuyện mật của một đôi tình nhân.
Thế nhưng Châu Mậu Tài đột nhiên tìm đến .
Ông vực dậy thế lực cũ, lấy phong độ ngày xưa.
Vốn dĩ ông chẳng nhận về.
Tiếc đứa con riêng phóng đãng chơi gái, đúng thứ vũng bùn trát nổi tường.
Một tài khoản chơi hỏng.
Chu Mậu Tài chợt nhớ đến cái "tài khoản" còn .
Còn - thủ khoa đầu ngành Luật TOP2 quốc - mang về cho ông vô vàn thể diện.
Ông vỗ vai đầy hả hê: "Quả nhiên hổ phụ sinh hổ tử, đúng là con trai của !"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ve-si-lanh-lung-va-idol-noi-tieng/chuong-3.html.]
bật lạnh.
Khi ông quẳng hai con xó xỉnh, từng nhớ là con ruột của ông ?
Mẹ gieo nơi lầu cao trong nhục nhã, ch.ó ngao Tây Tạng há mồm nuốt chửng đầu .
Nếu Cận Hiêu, giờ ở ?
Thành một trai bao bán trong ngõ hẻm?
Hay xác c.h.ế.t vứt ở bãi rác ngoại ô?
Hoặc thành đàn em của gã Vương, cầm d.a.o găm liều mạng?
Những giả định đều xảy .
Bởi gặp Cận Hiêu.
Anh nâng thành vầng trăng sáng giữa đêm đen.
Hôm chiếc Bentley dài thườn thượt đón , nhắn cho Cận Hiêu:
[Cận Hiêu ơi, chúng cần uống sữa cận date nữa .]
thấy hồi âm.
Anh biến mất, cả thành phố ai tìm thấy.
Gã Vương : "A Hiêu mồ côi từ bé, lang thang khắp chốn, bốn bể là nhà. Nếu vì mày, nó từ lâu."
Sau , thành ngôi hạng A.
Có hàng trăm nghìn hâm mộ.
Đứng giữa sân khấu lộng lẫy, hát khúc tình si đắm đuối.
Mỗi năm sinh nhật , đều lóc hát bài "Thông báo tìm " riêng cho .
tưởng , Cận Hiêu sẽ thấy , sẽ về.
biến mất tròn sáu năm.
Nếu buổi diễn hôm fan cuồng leo lên sân khấu.
Nếu vệ sĩ đột nhiên đau bụng, lẽ Cận Hiêu vẫn chẳng chịu hiện hình.
Đêm khuya thể chợp mắt, xuống tầng một.
Cánh cửa phòng khách hé mở.
Nhẹ nhàng đẩy , Cận Hiêu đang thở đều đặn giường.
đá chiếc dép lê, trèo lên đệm.
Tìm tư thế thoải mái nhất vùi lòng .
Cận Hiêu khẽ thở dài.
Ngước gương mặt lạnh lùng, kìm nụ hôn lên đường viền hàm của .
Một cái hôn kéo theo trăm ngàn cái hôn khác.
chống tay nhoài , lưỡi l.i.ế.m nhẹ môi .
"Cận Hiêu, há miệng nào." càu nhàu.
"Châu Sinh, đừng nghịch ngợm." Giọng băng giá như một cao tăng đắc đạo.
Nếu nhớ mùa hè cuồng nhiệt năm , lỡ lời thú nhận rằng cơ thể luôn phản ứng khi thấy ...
Có lẽ tin vẻ thanh tịnh giả tạo .
"Bốp!"
thẳng tay tát .
Rồi giận dỗi chui tọt chăn.
Cận Hiêu định tránh, ghì chặt.
Chăn gối chập chờn.
Thân thể nóng như thép nung đỏ.
Hồi lâu , ngoan ngoãn im.
Nét mặt thỏa mãn lười biếng.
"Em còn cởi quần , chỉ kéo khóa thôi." ranh mãnh: "Cơ thể nhớ em, từng đêm khắc khoải."
Cận Hiêu hít sâu, mặt lạnh như tiền: "Đàn ông trưởng thành, đó là bản năng tự nhiên."
quấn lấy cổ , giọng nghẹn ngào: "Anh đừng nữa ?"
Anh xoay : "Châu Sinh, đừng tô vẽ quá . Nếu một ngày em phát hiện chỉ là tên du côn đầu đường, em sẽ hận."
"Cận Hiêu! Em 24 tuổi , thằng nhóc 16 tuổi dễ lừa nữa. Mẹ kiếp nữa, em hiểu gì mà!"