Vệ sĩ lạnh lùng và idol nổi tiếng - Chương 5

Cập nhật lúc: 2025-11-05 03:44:46
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7plAJeJWjI

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Sư phụ , lúc đó em suýt nữa hô to 'Về chung một nhà ' đấy."  

"Sư phụ đoán xem tổng giám đốc Tống thành công ?"  

Cận Hiêu liếc Tiểu Trần một cái.  

Ánh mắt lạnh như băng khiến Tiểu Trần hi hi cho đỡ ngại.  

Xanh Xao

Cận Hiêu bước tới mặt, nhẹ nhàng chỉnh cổ áo lệch của .  

Tiểu Trần đang cảm động bỗng giọng lạnh băng:  

"Bàn tán chuyện riêng của chủ thuê lưng, về chép điều lệ nghề nghiệp 100 ."  

"Sư phụ ơi..."  

Tiểu Trần định thanh minh, Cận Hiêu vung chân dài đá văng khỏi cửa.  

Anh khom xuống từ cao:  

"Không chút cảnh giác nào, kỹ năng đạt chuẩn, mỗi ngày tập thêm hai tiếng."  

Tiểu Trần ngơ ngác chớp mắt: "Ủa sư phụ?"  

"Biến ." Cánh cửa đóng sầm mặt.  

Từ hôm đó, Cận Hiêu xin nghỉ hết ngày phép tích lũy bao năm.  

Anh chẳng , chỉ ở lì trong phòng uống rượu.  

Uống đến mức trời đất cuồng, uống đến ảo giác ùa về, nhớ những giấc mơ điên rồ.  

Trong mơ, Châu Sinh cưỡi lên đầy đắc ý: "Anh phục ? Phục ?"  

Trong mơ, Châu Sinh nắm bàn tay to lớn của : "Cận Hiêu, sờ xem, eo em mập ?"  

Trong mơ, Châu Sinh uốn éo chiếc ghế gỗ cũ kỹ, Cận Hiêu phì phà điếu t.h.u.ố.c đầy cưng chiều: "Cứ nũng nịu ."  

——  

Ở cuối giấc mơ, Châu Sinh thoát khỏi vũng lầy sạch sẽ.  

Còn chìm dần đáy vực.  

Trước khi ý thức tắt lịm, Cận Hiêu thở phào: "May mà kéo em xuống cùng."  

Châu Mậu Tài dạo vẻ kỳ lạ.

vẫn thứ đúng như lời ông dặn.

ông cảm thấy như cỗ máy vô hồn.

Thường xuyên quên ăn, cứ gầy rộc cả .

"Trông con còn giống một lão già sắp c.h.ế.t hơn ."

Tống Diễn Châu đang đợi trong phòng khách, thấy thì phắt dậy.

"Tiểu Sinh , em trách vì hôm đó hỏi ý em những lời với phóng viên ?"

"Không, quyền ngôn luận."

"Vậy thì..." Tống Diễn Châu định tiến gần.

vớ lấy chùm chìa khóa: "Em ngoài hít thở chút ."

Chiếc xe lao về phía biển.

Đến khi lạnh cóng, bờ biển chẳng còn bóng .

Vừa lên xe, mùi lạ nồng nặc xộc mũi.

giật lùi .

Bỗng một bàn tay to bè chụp lấy , quăng thô bạo ghế xe.

Cửa xe khóa sầm.

Bóng cao gầy dí sát thành ghế.

Mùi hôi hám từ kẻ đó xộc lên khi gã điên cuồng tìm cách hôn môi .

Bàn tay lạnh ngắt sục sạo thắt lưng.

giãy giụa, cố đá văng kẻ biến thái đó.

chuẩn sẵn dây thừng trói chặt tứ chi .

bịt miệng .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ve-si-lanh-lung-va-idol-noi-tieng/chuong-5.html.]

Chiếc xe vốn cách âm cực .

hét vỡ cổ cũng chẳng ai thấy.

Giọng khàn đặc đầy điên loạn vang lên:

"Châu Sinh ơi, rên rỉ , hãy rên rỉ cho thôi!”

"Anh phát điên lên vì giọng ngọt ngào , vì khuôn mặt xinh …”

"Sao em dám giải nghệ?”

"Không thấy em mỗi ngày, giờ? Em nghĩ cho ?”

"Giờ thì , sẽ em trọn vẹn."

Cổ họng rát bỏng, nước mắt chảy dọc cổ áo.

Tên biến thái đó mở khóa thắt lưng.

Bàn tay nhớp nhúa sắp sửa lột tung áo quần .

"Cận Hiêu, ?" lóc gào thét trong cơn mê sảng.

Thực tiềm thức vẫn , thể đến .

Khi tỏa sáng sân khấu lộng lẫy, còn chẳng thèm ngó ngàng.

Giữa biển đêm vắng lặng , thể mong xuất hiện chứ?

trong khoảnh khắc tuyệt vọng , gọi tên trở thành phản xạ vô điều kiện.

Bỗng nhiên, "ầm" một tiếng vang lên.  

Kính xe vỡ tan tành cú đập từ bên ngoài.  

mở mắt đẫm lệ cố .  

Dưới ánh đèn đường mờ ảo, khó phân biệt rõ đường nét khuôn mặt.  

nhận ngay - bờ vai rộng, mái tóc cắt gọn, đàn ông chính là Cận Hiêu.  

Cận Hiêu mở cửa xe, cánh tay như tia chớp lôi kéo tên điên khỏi xe.  

Trong làn gió biển mặn chát, tiếng đ.á.n.h đạp và da thịt cùng tiếng gào thét kinh tởm hòa lẫn.  

Không bao lâu , gọi một cuộc điện thoại xe tìm .  

"Châu Sinh?" Giọng khẽ gọi đầy thận trọng.  

co quắp như cá thớt, chân tay trói đỏ lựng.  

Ánh mắt Cận Hiêu dừng ở những vết hằn cổ tay, mắt cá chân , mắt đỏ ngầu.  

Bàn tay run run cởi trói, giọng khản đặc: "Châu Sinh, đừng sợ... Anh đến ... Đừng sợ nữa..."  

Sau cơn hoảng loạn, như liệt, não bộ tê liệt.  

Cận Hiêu ôm chặt lòng.  

Bàn tay lớn xoa lưng ngừng.  

"Châu Sinh... Em đừng như thế... Đừng hù ... Anh sẽ bỏ em một nữa... Em đáp ... Nhìn em thế ... Anh đau lòng lắm..."  

Nước mắt lặng lẽ rơi. mở miệng nhưng thốt thành lời.  

Giọng Cận Hiêu nghẹn , từng nụ hôn lau khô má lệ, má áp .  

Tiếng nấc trầm đục: "Châu Sinh... Em trừng phạt ... Đừng tổn thương chính ..."  

dần hồi sức, rúc hõm vai .  

"Cận Hiêu ơi... Sao đến muộn thế? Suýt nữa em... em gặp nữa ..."  

Giọng khàn đặc, khó nhọc.  

Cận Hiêu hôn môi , cổ .  

Như xuyên qua da thịt, hôn cả thanh quản rách nát của .  

"Châu Sinh... Em đ.á.n.h ! Anh đáng c.h.ế.t... Anh bảo vệ em..."  

khổ: "Anh cần em nữa... Lấy gì bảo vệ em?"  

"Anh sẽ cả. Em thể xích cửa... Làm ch.ó canh cửa cho em... Anh sẽ che chở em... Không để bọn chúng hãm hại em nữa..."  

Khi con phẫn nộ tột cùng, sức mạnh vượt qua bản năng.  

dồn hết lực đ.á.n.h vai, mặt Cận Hiêu, c.ắ.n xé cánh tay, n.g.ự.c .  

"Cận Hiêu! Đồ ngốc! Sao luôn tự hạ thấp chứ? Anh em là vầng trăng... là bầu trời! Bầu trời của em! Mất ... Em sống nổi?"

Loading...