VẾT NỨT QUAN TÀI - Chương 154
Cập nhật lúc: 2025-01-22 01:10:27
Lượt xem: 90
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mọi thấy lời , ánh mắt đồng thời trừng Bùi Tiếu một cái.
“Nếu như chuẩn …” Bùi Tiếu gượng gạo :
“Chúng, chúng sẽ ở giúp!”
“Không cần.” Chu Dã xổm xuống, nắm lấy bàn tay gầy như que củi của Ngô Thư Niên đặt ở lòng bàn tay , nhẹ nhàng xoa bóp cho .
Chà xát tay xong bắt đầu chà xát chân.
Chân Ngô Thư Niên một năm bốn mùa lạnh như băng, dùng nước nóng đun cũng ấm lên, chỉ khi dùng tay chà xát, mới thể xoa chút độ ấm.
“Yến cô nương sai lấy Hoàn Hồn Đan, hẳn là gì đó từ miệng Thư Niên nhỉ.” Chu Dã mở miệng.
Yến Tam Hợp hết sức thẳng thắn: “Ngươi đoán đúng , quả thực còn mấy câu hỏi .”
Chu Dã chậm rãi : “Lát nữa tỉnh , ngươi tranh thủ thời gian hỏi, hỏi xong, các ngươi hãy rời . Còn chút thời gian cuối cùng, tới quấy rầy .”
“Được!” Yến Tam Hợp cúi đầu Chu Dã, thấy khóe mắt một chút nước mắt thoáng qua biến mất.
Nàng chợt thấy đau xót, xổm xuống.
“Ta còn mấy câu hỏi hỏi Chu đại nhân.” Chu Dã liếc nàng một cái, hờ hững : “Cô nương hỏi , vì trộm tám trăm lượng bạc ?”
Yến Tam Hợp: “Ừ.”
Chu Dã: “Thư Niên đó, cho y điều nhất.”
Yến Tam Hợp: “Thật sự là như ?”
“!” Chu Dã áy náy : “Y từ nhỏ cẩm y ngọc thực, từng nếm qua chút khổ sở nào, bạc đãi , thời gian lâu dài nên trong dư dả gì lắm.”
“Nếu dư dả thì vì còn giúp dân chúng?” Yến Tam Hợp ánh mắt thật sâu: “Thậm chí tiếc trộm?”
Chu Dã: “Khát vọng cả đời của chủ thượng thực hiện , thể , ngoại trừ chăm sóc Thư Niên cho thì cũng chỉ chút chuyện đó thôi.”
Yến Tam Hợp: “Ngươi sợ khi dân chúng …”
“Yến cô nương!” Chu Dã lạnh lùng ngắt lời: “Không mỗi một việc , đều cần để cho khác nguyên do. Bọn họ nhớ kỹ điểm của cũng , trộm, hận cũng , những thứ đều liên quan đến .”
Sắc mặt Yến Tam Hợp chợt trở nên trắng bệch.
Tổ phụ cũng như , bọn họ thế mà là cùng một loại .
“Câu hỏi tiếp theo, thể chút tai.” Nàng đè nén khó chịu trong lòng: “Ngươi là Hoa nhận cha con Ngô gia chủ?”
“Không chỉ dân chúng Đại Tề tranh giành thức ăn với chó hoang, cũng từng việc .” Chu Dã l.i.ế.m đôi môi khô khốc: “Mười mấy con ch.ó hoang đuổi theo , là chủ thượng cứu từ trong miệng chó, ân cứu mạng tất nhiên lấy mạng báo đáp .”
“Năm đó ngươi bao nhiêu tuổi?”
“Sáu tuổi.” Chu Dã nhiều chuyện của , Yến Tam Hợp: “Còn hỏi gì nữa?”
Yến Tam Hợp: “Công phu cửa ngươi là từ mà .”
Chu Dã liếc mắt các vây quanh phía .
“Muốn ở bên cạnh quý nhân xin miếng cơm ăn, dù cũng cho quý nhân tác dụng của ngươi, ngoại trừ liều mạng học công phu, thif con đường thứ hai để .”
Yến Tam Hợp: “Như ngươi đến Hoa quốc quan, là Ngô Quan Nguyệt sắp xếp ?”
Chu Dã tán thưởng từ tận đáy lòng: “Yến cô nương thật thông minh, chủ thượng thì thể quan trường Hoa quốc .”
“Như thể cho rằng…” Yến Tam Hợp suy nghĩ cách dùng từ: “Ba ông cháu bọn họ thể sống sót trong cuộc chiến đó, mối liên quan lớn với ngươi?”
“Ừ!” Chu Dã chút do dự thừa nhận chút áy náy: “Là báo tin, cũng là tiếp ứng, nhưng là phòng tuyến cuối cùng của chủ thượng, cô nương bọn họ xem, mỗi bọn họ đều là phòng tuyến cuối cùng mà chủ thượng sắp xếp.”
Yến Tam Hợp đám mặc áo đen phía : “Nói cho cùng, Ngô Quan Nguyệt vẫn sợ chết, để đường lui cho .”
“Lần , cô nương đoán sai .” Giọng Chu Dã thê lương nên lời: “Nhiệm vụ của chúng bảo vệ chủ thượng, mà là bảo vệ Thư Niên và tiểu chủ tử, là tự chủ trương đánh ngất chủ thượng đưa về.”
Yến Tam Hợp nhướng mày: “Ngươi tự chủ trương?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vet-nut-quan-tai/chuong-154.html.]
“Bởi vì , nếu phụ mất thì uất ức mà c.h.ế.t sẽ là .”
Không khi nào, Ngô Thư Niên xe lăn mở mắt, ánh mắt bình tĩnh Chu Dã.
Chu Dã cũng .
Ngàn vạn tình ý, đều ở trong ánh mắt .
Những và việc còn đều bên ở ngoài ánh mắt .
Yến Tam Hợp hổ đặt ở , đột nhiên thấy lưng căng thẳng, thì thấy khác xách lên.
Còn kịp lên tiếng thì bàn tay lưng buông lỏng, nàng vững vàng đặt xuống một cái ghế trúc.
Không cần ngẩng đầu cũng , là Tạ Phong lưu .
Ngực Yến Tam Hợp chợt nóng lên, cảm thấy bây giờ chỉ ánh mắt hổ, đều hổ.
Cô thể ho khan một tiếng, cắt đứt hai mặt: “Ngô Thư Niên, ngươi cảm thấy thế nào ?”
Ngô Thư Niêm nhắm mắt , khẽ : “Không , hẳn là
hồi quang phản chiếu thôi.”
Yến Tam Hợp chua xót nở nụ .
“Vậy nhân lúc đang hồi quang phản chiếu, ngươi giúp ngẫm về tâm ma của lão phu nhân, ở phụ ngươi lập trường, còn thể nghĩ đến cái gì nữa ?”
Ngô Thư Niên mở to hai mắt, nghiêm túc phân tích : “Tâm ma của lão phu nhân là một con ch.ó đen, chó là cha tặng cho bà , …”
Âm thanh chợt im bặt.
Chu Dã thất thanh kinh hô: “Thư Niên? Ngô Thư Niên?”
Ngô Thư Niên động đậy tay
Chu Dã thấy thì im lặng thở phào.
Cùng lúc đó, Tạ Tri Phi và Bùi Tiếu liếc , cũng đè tâm trạng nhấc lên xuống.
Sợ c.h.ế.t khiếp!
Vừa bọn họ còn cho rằng !
Yến Tam Hợp vội lên, khom lưng, cúi đầu: “Ngô Thư Niên, ngươi nghĩ tới cái gì ?”
Hắn gật đầu: “Ta nghĩ tới một việc, tác dụng với các ngươi .”
Yến Tam Hợp: “Ngươi !”
“Chó là loài quan trọng đối với Ngô thị chúng .”
“Năm đó Ngô thị còn là vua của Đại Tề, một năm vương cung cháy, là con ch.ó Ngô vương nuôi cắn y phục Ngô vương, lôi khỏi lửa.”
Ngô Thư Niên vì đau đớn mà hụt mấy : “Thế là Ngô Vương hạ lệnh, con cháu Ngô thị đời đời g.i.ế.c chó, cũng ăn thịt chó, Ngô gia chúng …”
“Ngô gia g.i.ế.c chó ư?” Kẻ hét lên kinh ngạc là Tạ Tri Phi.
Trong giọng của chứa sự kinh ngạc nên lời, còn … Hoảng loạn!
Ngô Thư Niên suy yếu gật đầu.
“Đây là tổ huấn, ghi gia phả Ngô gia, nếu ngươi tin, bảo A Dã đưa cho ngươi xem.”
“Yến Tam Hợp!”
“Yến Tam Hợp!”
“Yến Tam Hợp!”
Tạ Tri Phi gấp gáp gọi tên cô.
Trái tim Yến Tam Hợp trong nháy mắt vọt lên cổ họng: “Đừng gấp, đừng gấp, ngươi cứ từ từ , chỗ nào kỳ lạ ?”