VẾT NỨT QUAN TÀI - Chương 420
Cập nhật lúc: 2025-02-03 01:32:40
Lượt xem: 50
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Yến Tam Hợp từ khi quen Tạ Tri Phi, từng thấy dáng vẻ của .
Người nay đều híp mắt, chuyện ngả ngớn, cũng câu nào là thật, câu nào là giả.
, nàng thấy khác với đây.
“Tam Hợp, Yến Tam Hợp, mau xem mang cái gì cho ngươi…Ơ, Tạ Ngũ Thập, ngươi về ?”
Bùi Tiếu vội dừng , hỏi: “Ngươi gì ? Sao trông thảm như thế?”
Tạ Tri Phi liếc vật trong tay với ánh mắt thờ ơ.
“Để yên ?”
Bùi Tiếu giật : “Tam gia ơi, ai chọc giận ngươi ?”
Tạ Tri Phi để ý tới , tự tiếp.
“Tại …”
Bùi Tiếu đuổi theo hai bước, tóm lấy tay , từ xuống , cuối cùng đưa kết luận: “Ngươi nhịn mấy ngày hỏng ?”
“Cút!”
Tạ Tri Phi đẩy .
Bùi Tiếu dám theo Tam gia nữa, sợ gây thêm rắc rối, bèn đến mặt Yến Tam Hợp, đưa hộp bánh trung thu trong tay cho nàng.
“Thử , bánh trung thu thập cẩm.”
Yến Tam Hợp nhận lấy: “Sao theo ngó xem?”
“Không cần!” Tiểu Bùi gia thở dài: “Hắn chỉ cần tìm trút giận thôi, đang nổi điên.”
“Còn ngươi?”
“Ta?” Tiểu Bùi gia len lén khuôn mặt Yến Tam Hợp, nghĩ thầm: “Ta là ở đây với ngươi ?”
“Ta là đàng hoàng, thể nhịn .”
Ngươi cũng dám trợn mắt dối?
“Chi bằng theo một chút, thấy sắc mặt lắm.”
Thấy sắc mặt Tạ Tri Phi , Bùi gia chợt lo lắng.
“Vậy xem thử. Ngươi nhớ ăn bánh trung thu nhé.”
Chạy vài bước, đầu thì thấy Yến Tam Hợp vẫn đó chằm chằm, tiểu Bùi gia giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Tạ Ngũ Thập!
Là ngươi luôn ở đây gây rắc rối, ngươi mới là kẻ phá đám c.h.ế.t tiệt con đường truy thê của đó!
“Yến cô nương?”
Giọng lưng rụt rè, Yến Tam Hợp cuối cùng cũng nhớ tới Tạ Tri Phi còn mang theo Lan Xuyên.
Yến Tam Hợp bước đến, hỏi: “Sao ngươi cùng Tạ ?”
“Ngài , ngài đến am Thủy Nguyệt đón .”
Yến Tam Hợp hai ý trong lời , một là Tạ Tri Phi cố ý tới am Thủy Nguyệt, hai là..”
“Ngươi theo ?”
“Không… .”
Lam Xuyên vội vàng lắc đầu, “Sư phụ theo Yến tiểu thư hơn là ở trong ni viện, sư phụ.”
“Còn riêng ngươi nghĩ ?”
“Ta……”
Lam Xuyên xoắn hai tay .
“Ta chỉ nỡ rời xa sư phụ, cũng ý kiến gì khác, nhưng hai ngày nghĩ thông suốt, … thử một .”
“Vậy ngươi tạm thời ở đây , nếu thật sự quen sẽ đưa ngươi về.”
Yến Tam Hợp vỗ đầu nàng: “Tạm thời thử ba tháng, ngươi thấy thế nào?”
Lam Xuyên hai mắt đột nhiên sáng lên: “Ta Yến tiểu thư.”
Yến Tam Hợp nhận lấy hành lý trong tay nàng, : “Theo .”
Lý Bất Ngôn thấy tin tức, đang đợi ở cửa thư phòng, thấy , nàng bèn lêu một tiếng “ây dô”.
“Sao ngươi nghĩ thông , Tiểu Lan Xuyên?”
Lam Xuyên cúi đầu.
“Sao ngươi ngại ngùng thế!”
Lý Bất Ngôn tới nhéo má cô: “Ngươi , ngày lành của ngươi sắp tới !”
Yến Tam Hợp chọc eo Lý Bất Ngôn ý bảo nàng đừng nhảm.
“Thang Viên, đây là Lan Xuyên, một tiểu ni cô ở am Thủy Nguyệt, nàng tạm thời tục, sắp xếp nàng trong việ của ngươi , với cả, ngươi đưa nàng về may một ít quần áo .”
“Vâng, thưa tiểu thư.”
Thang Viên nắm lấy tay Lan Xuyên, : “Lam Xuyên, ngươi và…”
“Thang Viên, ngươi nên gọi nàng là tiểu thư.”
Trong lúc Thang Viên kinh hãi, Lan Xuyên cũng kinh ngạc.
Không nàng đến hầu cho Yến cô nương ?
Tại trở thành tiểu thư?
“Chức danh là chức danh, nhưng việc gì cũng học . Xung quanh nhàn rỗi, học kỹ năng cơm nước.”
Yến Tam Hợp Lan Xuyên: “Lý Bất Ngôn sẽ dạy ngươi một ít kỹ năng tự vệ, ngươi đừng lười biếng, theo nàng chăm chỉ học tập.”
Lan Xuyên bối rối, nhỏ giọng hỏi: “Vậy… … là nha là tiểu thư?”
“Ngươi là chính ngươi.”
Yến Tam Hợp nhét bánh trung thu trong n.g.ự.c Lan Xuyên, kéo Lý Bất Ngôn thư phòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vet-nut-quan-tai/chuong-420.html.]
“Tối nay tới Tạ gia với .”
“Tạ phủ?”
“Thôi nào, còn sống thêm hai ba năm nữa đó.”
“Không .”
Yến Tam Hợp đáng thương nàng: “Không ?”
“Không .”
“Thật sự ?”
“Không .”
“Lý Bất Ngôn!”
“Vậy rõ ràng . Nếu gì ngươi, đừng trách lưng với . sẽ lật bàn thật đó.”
Yến Tam Hợp , vòng tay ôm lấy nàng: “Cứ lật , lật mạnh .”
Lý Bất Ngôn dí ngón tay trán nàng: “Ngươi đúng là quá mềm lòng, tên họ Tạ lừa!”
“Hắn thể lừa ?” Yến Tam Hợp gằn: “Ta chỉ cảm thấy đáng thương thôi.”
Ngươi tự lừa lừa !
Lý Bất Ngôn trợn mắt.
…
“Tạ Ngũ Thập, ngươi .”
Tạ Tri Phi dừng .
Bùi Tiếu bước nhanh tới, nghiêng đầu mặt thở dài.
“Kể cho xem chuyện gì xảy ?”
“Chỉ mệt mỏi thôi.” Tạ Tri Phi tự sờ lên mặt : “Năm ngày, chỉ ngủ một đêm, thời gian còn đều ở đường.”
“Mọi chuyện chứ?”
“Ta gì chứ? Được , đừng đoán mò nữa, mau hồi phủ đoàn viên và cha nương ngươi . Ăn bánh trung thu ở nhà xong, thời gian thì đến ngắm trăng với . Yến Tam Hợp tối nay sẽ ở Tạ phủ đó.”
Tạ Tri Phi lên ngựa.
“Nhân tiện, Tam Hợp thích ăn bánh trung thu thập cẩm, nàng thích ăn bánh đậu xanh hơn.”
“Sao ngươi báo với sớm hơn, đồ khốn?”
Bùi Tiếu tức giận giơ chân đá một cái, nhưng muộn, và ngựa xa .
“Gia!”
Hoàng Kỳ ngang qua : “Chúng cũng về thôi. Hôm nay là ngày nghỉ, ở nhà đang đợi chúng !”
Bùi Tiếu vốn là ân cần thể hiện với Yến Tam Hợp một lát, nhưng nghĩ đến Bùi gia: “Chúng về thôi.”
Sau bữa tối đoàn viên, sẽ đến Tạ phủ ngắm trăng với nương tử!
…
Cổng chính Tạ phủ.
Tạ Nhi Lập bước qua ngưỡng cửa, thấy tiếng động phía thì .
lúc đó Tạ Tri Phi nhảy xuống ngựa, ngẩng đầu lên.
Khi ánh mắt hai chạm , đều sững sờ.
Tạ Tri Phi vội vàng mấy bước: “Đại ca, ngươi công vụ gì khó khăn ở nha môn ? Sao gầy nhiều như ?”
Tạ Nhi Lập lắc đầu: “Là chuyện của Chu gia.”
“Bùi thúc khám thử ?”
“Không chỉ Bùi thúc, mà mời hết tất cả những khác ở Thái Y viện.”
“Họ ?”
“Nhiều nhất chỉ một hoặc hai tháng nữa.”
Nhanh ?
Tạ Tri Phi chỉ thể an ủi : “Sống c.h.ế.t , phú quý do trời, và đại tẩu cũng nên nghĩ thoáng hơn một chút.”
Tạ Nhi Lập lão Tam: “Còn ngươi, thành thế ?”
“Đệ ngoài việc vội về nhà cho kịp Trung Thu.”
“Khi nào Yến cô nương đến?”
“Tối nàng sẽ tới.”
Tạ Tri Phi bây giờ sợ nhất thấy ba chữ “Yến cô nương”, bèn vội chuyển chủ đề.
“Hôm nay là ngày lễ, phụ gì ?”
“Tất nhiên cả nhà sẽ một bữa tối đoàn tụ vui vẻ.”
“Cha dỡ bỏ cấm túc của nương ?”
Tạ Nhi Lập gật đầu.
“Lưu di nương thì ?”
“Cũng thể thiếu trong tiệc Trung Thu tối nay.”
Tạ Tri Phi gì để : “Đại ca, về viện .”
“Vẫn còn sớm, ngươi tranh thủ nghỉ ngơi một chút, chăm chút bản khi trời tối, chớ để lão tổ tông lo lắng.”
Huynh ai đó xót.
Tạ Tam gia trông thảm, vì , Tạ Nhi Lập nhớ lúc đứa bé rì rà rì rầm trong lòng lúc nhỏ.
Yếu đuối thì yếu đuối thật, nhưng thể thấy , ôm , trong lòng cũng yên tâm.
Bây giờ lớn , suốt ngày xa nhà, bận việc gì nên cũng hỏi .
Hắn cũng thể giúp gì!
Tạ Nhi Lập thở dài, đầu liền thấy tên nhóc tới viện của mà rõ ràng là thẳng đến khách viện.
Đôi phu thê trong khách viện là ai và tại quan tâm bọn họ đến ?