Giang Hà đưa tay ngăn  lời  của ông Giang,  trực tiếp  Hạ Vân, Giọng  của  bây giờ thật sự  nhẹ.
-Giang Hạ Vân,  cho em một cơ hội nữa để . Em còn gạt  bao nhiêu chuyện nữa mà    ?”
Hạ Vân  nhẹ,  là  lời Mai Ngọc cảm thấy cô  xứng với , là thấy  hổ nên chất vấn cô ? cố nén nước mắt Hạ Vân trả lời
-Cô    sai,  sắp  mù ,  còn là kẻ bỏ rơi , trong mắt  khác  đê tiện,  hèn mọn,   xa,  lòng  ? 
Nhìn Hạ Vân  xong liền nấc lên  mặt ,  hiểu cô đang chịu nhiều hơn một uất ức nhưng    cho  . 
Cánh tay Giang Hà một  nữa đưa lên, chạm nhẹ  hai mắt Hạ Vân, hôm nay  dịp  kỹ  mới nhận  trong tròng mắt cô  vàng hết hơn nửa.
Tim  nhói lên,  nhịn , Giang Hà lạnh lùng đưa mắt  những  đang ở trong phòng   những lời bàn tán  
-Cút.-
Nghe xong   sợ hãi chạy nhanh  ngoài. Chỉ  Mai Ngọc cô  là thê thảm nhất,  định chạy trốn theo   thì    của Giang Hà tóm   quăng luôn cô   đường một cách  thô bạo, theo lệnh của Giang Hà thì từ đây trở về  cuộc đời của cô  cũng  còn  sống   nửa.
Không gian phòng họp một  nữa chìm  im lặng, Giang Hà  xuống ghế nhắm mắt  đầy vẻ suy tư. Còn Hạ Vân thì  chôn chân tại chỗ trong đau đớn. Ông Giang lúc  mới thở dài  từ từ lên tiếng 
-Chuyện của Giang Gia, cảm ơn Vân Tổng   mặt hủy bỏ phong sát. Dù hôm nay chúng   nhận  thiện chí nào thì dù  cũng thấy an ủi phần nào . Còn chuyện của  và con gái … 
Ông Giang   đến đây, Hạ Vân sợ ba  lỡ lời nên lập tức cô lên tiếng ngăn . Rõ ràng vẫn    cho   hết sự thật.  cuối cùng Hạ Vân    . Bởi vì  lưng cô còn  Bin. Cô sợ khi  xong Giang Hà sẽ  ầm lên và   sẽ  càng ghét cô,  đem Bin  như cái cách bà  từng tàn nhẫn dùng tiền bắt buộc cô và Giang Hà rời , dùng thế lực để áp bức Giang Gia  trong một ngày   phá sản. Hiện tại Giang Hà cũng   vị hôn phu xứng tầm với , nên cô nghĩ  cũng  cần   về chuyện  đây  gì nữa.
-Chuyện của con và Vân Tổng chẳng  gì quan trọng để . Hôm nay đến đây đủ . Xem như ba con   đủ may mắn. Vân Tổng   thể để  đưa ba  về      ? 
Giang Hà mở mắt , nhíu chặt đôi mày rậm  Hạ Vân. Anh  hiểu tại  cô cứ cố chấp giả vờ mạnh mẽ  ,   từ bỏ tôn nghiêm của , dám   bao  để  cô là vợ , thì tại  cô   chịu dựa dẫm   để trút bỏ  uất ức chứ? Hay là với cô, Anh thật sự vẫn  bằng tên khốn họ Đường . 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vet-thuong-cua-tinh-yeu/chuong-36.html.]
-Cuối cùng em vẫn chọn cách  cần ?
-Vân Tổng   hiểu ý ?
-Là em  hiểu  em cố tình  hiểu. Là em cố tình vẫn  vì tên họ Đường  mà bỏ rơi ? 
-Vân Tổng chuyện giữa  và   chấm dứt từ 5 năm . Xin  đừng lôi những   liên quan ?
-Em…Hạ Vân cô  lắm. 
Nhắc tới Đường gia thì Đường gia xuất hiện, đúng lúc Vân Giang Hà  Hạ Vân chọc cho phát điên lên. Bàn tay  đặt  bàn phút chốc nắm chặt   đến mức các khớp ngón trở nên trắng bệch.
Bên ngoài phòng ông Đường bước . Nhìn thấy Giang Hà uy phong lẫm liệt  đó ông dù  lớn tuổi nhưng với thế lực của Vân gia cũng  nép  lập tức cúi đầu 
-Xin  Vân Tổng, vì kẹt xe nên  đến muộn. Mong Vân Tổng bỏ  sai sót .
-Đường Cẩn?
Gặp  bạn thâm giao, ông Giang  nhịn  lập tức chào hỏi , ông Đường  sang hướng phát  âm thanh quen thuộc, vốn    hôm nay sẽ gặp ai nhưng khi trực tiếp  thấy ông vẫn  khỏi vui mừng. 
-Lão Giang,  lâu  gặp?
Giang Hà đưa cặp mắt sắt lạnh  hai lão già  mặt. Nhất là với Đường gia, vì vẫn hiểu lầm rằng lão Đường đây là ba chồng của Hạ Vân nên biểu cảm của Giang Hà  mấy vui vẻ.
Anh  thẳng lưng đưa mắt  họ. Lập tức  luôn vấn đề 
-Vân Gia chỉ   gỡ bỏ lệnh phong sát Giang Gia. Còn việc hợp tác chúng    quyết định. Nên hôm nay Đường gia đến,    thiện ý  ? Nếu cảm thấy    lợi ích thì cuộc họp đến đây giải tán. 
(Ủa là cuối cùng  giúp ngta ko  cha nội ))