Mải suy nghĩ,  vô tình  đến một hồ sen hẻo lánh. Chiều tà buông xuống, mặt trời đang lặn,  hai nam nhân mặc đồ chỉn chu  gần đó, một đen một trắng...
 
Là Đường Cẩn cùng con trai của danh tướng tiền triều Cố Thu - Cố Bình Sinh.
 
Nói đến Cố Bình Sinh,  cũng là một kẻ đáng thương, năm  mười hai tuổi, cha  là  nhất danh tướng tiền triều. Khi quân Lý Quốc tiến đến thành, Cố Thu vì    dân trong thành  lạm sát vô tội  mở cổng thành nghênh đón tân binh  thành.
 
Cố Thu cùng ba mươi hai  trong nhà gồm già, trẻ, lớn, bé đều tự thiêu trong phủ để tận trung với cố quốc, chỉ để  một đứa con trai nhỏ là Cố Bình Sinh lúc  đang ở chùa Quế Lâm phía đông kinh thành.
 
Sau đó, tân triều thiết lập khen thưởng cho   công khai quốc, phong cho Cố Bình Sinh tước hiệu Vĩnh Định Bá, nhằm trấn an các quần thần của tiền triều. Tuy nhiên,   trong triều đều  rằng trong tương lai gia tộc họ Cố cũng chỉ  một danh hiệu  thôi.
 
Ta và nha  còn  đến gần, liền thấy Đường Cẩn nhặt lên một viên đá  đất ném  mặt hồ, hòn đá nảy  mặt nước khiến bọt nước b.ắ.n lên, y ném xong còn trưng  vẻ mặt hưng phấn mà  với Cố Bình Sinh:
 
“Bình Sinh, ngươi xem,    mà,  mà ném đá  sông, ít nhất cũng   mười hai  đáp.”
 
Ta cúi đầu đỡ trán, lúc   cẩn thận kéo tên  khỏi đế vị,     y là Sát thần,  còn tưởng rằng y nhục nhã nên tinh thần sa sút, mấy năm nay trong lòng vẫn luôn  chút áy náy,  nghĩ tới…vẫn là đầu gỗ y như .
 
Đường Cẩn  xoay  nhặt một hòn đá, kết quả liền  thấy    cây liễu, ánh mắt đang vui vẻ tự nhiên sáng lên, nhặt lên đá ở  tay vứt chơi :
 
“Tiểu cô nương, nếu  tới,  ở đó  gì? Tới đây, Cẩn ca ca chỉ ngươi cách ném đá  sông.”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vi-hon-phu-cua-ta-thich-nu-xuyen-khong/chuong-10.html.]
Đá ở  tay thiếu niên lúc cao lúc thấp, thập phần thú vị.
 
Thiếu niên đang nhàn nhã  ở bên cạnh hồ, rõ ràng là một sát thần, nhưng    toát lên vẻ chính trực  lạ lùng  hài hòa.
 
Có thể là  trải qua một trận bi hài, tâm tình của  vẫn còn nhiễu loạn. Ma xui quỷ khiến thế nào mà   về phía Đường Cẩn, đoạt lấy viên đá trong tay y:
 
“Chỉ là ném một viên đá, cái   gì khó.”
 
Một tay đem đá ném  trong nước, “tủm” một tiếng vang lên, cục đá rơi xuống nước  chìm mất…
 
Cảnh tượng  khiến Đường Cẩn bật ,  chỉ  mặt nước trong hồ bật  lớn:
 
“Ha ha ha…”
 
Ngay cả Cố Bình Sinh vốn vẫn im lặng nãy giờ cũng cong môi . Ta   hổ  tức giận, trong giây lát liền  bên bờ hồ, nhặt những viên đá  đất ném xuống hồ.
 
Ta nhặt và ném từng viên một,  hề  quy tắc  lý do gì, như thể chỉ là để trút cơn giận của .
 
Nhìn thấy  như , Đường Cẩn  tới  mặt , y  xổm xuống, cởi ngọc bội bên hông , vòng tay ôm lấy   cầm lấy tay  và :
 
“Ca ca   , ca ca sẽ dạy cho ngươi.”