Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Giang Nguyệt Li tựa hồ    suy nghĩ của , đột nhiên  lớn:
 
"Tạ Ninh, hahaha, ngươi  công thức, ngươi  công thức cứu tình lang của ngươi, nhưng  sẽ  đưa cho ngươi, chỉ cần   đưa cho ngươi…Không đưa cho ngươi, ngươi sẽ thua!"
 
Ta  Giang Nguyệt Li đang điên điên khùng khùng, cảm thấy  gì đó  , ngay lúc  đang suy nghĩ, từ xa truyền đến tiếng đất lở ầm ầm, bà lão đang đút cháo cho Giang Nguyệt Li đột nhiên ngã xuống, bà  dậy, quỳ bên  Giang Nguyệt Li  ngừng cầu xin:
 
"Tiểu thư,  đưa công thức cho Tạ tiểu thư . Tại  tiểu thư vẫn bảo vệ Tấn Vương trong khi   đối xử với tiểu thư như ?"
 
Nghe thấy tên Đường Tiêu, Giang Nguyệt Li càng thêm điên khùng lên:
 
“Ch-ếc hết ! Các  đềulà cặn bã phong kiến  ch-ếc hết! Ta mới là chúa cứu thế của thời đại !”
 
Ta  kịp phản ứng lời  của ả  thì một thị vệ lên tiếng:
 
“Tiểu thư, phía   một nhóm đông  đang xuôi dọc theo bờ sông. Hình như họ là quân phản loạn!”
 
"Phản quân?!"
 
Ta sửng sốt một chút:
 
"Thành Vĩnh Dương còn   chiếm, bọn     thể tấn công Giang Lăng phía  thành Vĩnh Dương, trừ phi...Khúc Giang!"
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vi-hon-phu-cua-ta-thich-nu-xuyen-khong/chuong-21.html.]
Trong lúc tức giận,  hất tay bà lão đang quỳ bên Giang Nguyệt Li :
 
“Ta luôn cho rằng ngươi chỉ là kẻ ngu ngốc,  ngờ ngươi  ác độc, ngươi  cho nổ đập Khúc Giang, đưa quân phản loạn về phía nam. Ngươi  thể  ! Họ đều là mạng ! Chẳng  những  ở thời đại của ngươi đặc biệt quan tâm đến giá trị của mạng sống con  ? Cái  là cứu thế mà ngươi  đến ?”
 
Ta mắng đến khàn cả giọng.
 
“Cái gì là thời đại của chúng …?”
 
Trong mắt Giang Nguyệt Li lộ rõ vẻ kinh hãi. Ả  thấy    thấu bí mật của , nhất thời   biện hộ như thế nào.
 
“Không  là tiểu thư,   tiểu thư cho nổ, tiểu thư  ngăn cản...”
 
Bà lão  lóc bảo vệ Giang Nguyệt Li.
 
“...Tấn vương điện hạ cảm thấy tiểu thư vô dụng nên giao cho Tấn vương phi tùy ý xử lý  ném  sông Khúc Giang.”
 
Thì  là  Đường Tiêu vứt bỏ.
 
  ngờ Đường Tiêu  tàn nhẫn như , xem  quyền lực  thể dễ dàng lay động lòng .
 
Tiếng vó ngựa càng lúc càng gần,  cũng  kịp nghĩ thêm về câu chuyện  cũng như hành vi lòng  sói của hai  bọn họ.
 
Ta chỉ nóng lòng   đưa nạn dân  thành, nếu muộn hơn thì  những họ sẽ ch-ếc vì lũ lụt mà còn ch-ếc bởi gươm giáo của quân nổi dậy.