Giang Phong khẽ, :
"Dì , cháu thể dì tin, nhưng mà hiện tại trong các vị khách của cháu cũng là con cái của các vị quan lớn trong tỉnh, cháu rõ phận của dì mà còn dám đề cập tới chuyện mai với dì, đương nhiên là lý do."
Hắn dứt lời, Nghiêm mẫu liền hình!
Con cái của những vị quan lớn trong tỉnh chính là nhân vật lớn, tại còn cần mai mối?
Còn nữa, tên nhóc mắt địa vị như thế nào, con của quan lớn trong tỉnh tại tìm để mai mối?
Chỉ với mấy câu ngắn ngủi của Giang Phong cho suy nghĩ trong đầu Nghiêm mẫu xoay chuyển lung tung.
Cuối cùng, Nghiêm mẫu đưa hai kết quả, hoặc là tên nhóc mặt dối, hoặc là năng lực kinh , ngoại trừ những chuyện như thế , bà nghĩ khả năng nào khác.
vấn đề là nếu như tên nhóc dối, thì mục đích của là gì? Chỉ vì lừa con gái của bà mắt thôi ư? mà chỉ cần là đầu óc bình thường, thì chắc chắn sẽ loại chuyện như thế?
Cho rằng quan lớn trong huyện là cái gì chứ!
Nếu như tên nhóc năng lực kinh , nhưng mà khi nãy bà tự giới thiệu là của trấn Thanh Hà, trong trấn Thanh Hà nhân vật lớn nào ?
Tóm , Nghiêm mẫu cho rằng cả hai khả năng đó đều cực kỳ bất bình thường.
Nói những cái thì dài, nhưng thật chỉ là suy nghĩ trong chốc lát.
Vẻ mặt của Nghiêm mẫu lập tức khôi phục bình thường, hỏi:
"Bà mối Giang, cháu rõ phận của dì , lẽ cũng hiểu rõ tình trạng của con gái dì, thì cháu định giới thiệu ai cho nó?"
Giang Phong bà, :
"Dì , chuyện thì dài, việc trì hoãn việc dì chợ mua đồ ăn ?"
Nghiêm mẫu suy nghĩ một chút, hỏi:
"Bà mối Giang, hôm nay cháu còn việc gì ?"
Giang Phong lắc đầu, :
"Việc duy nhất bây giờ cháu cần là tìm đối tượng cho khách."
Nghiêm mẫu :
"Vậy thì phiền cháu ở đây chờ dì một chút ? Dì tới chợ Thành Đông mua một ít thức ăn đó sẽ về ngay. Dì mời cháu đến nhà ăn cơm, lúc đó bàn về chuyện mai!"
Giang Phong , :
"Dù thì bây giờ cháu cũng gì cần , là cháu chợ với dì luôn, như thế cháu cũng thể giúp dì xách đồ."
"Có phiền cháu quá ?"
"Mua chút đồ ăn thôi mà, gì mà phiền chứ."
"Vậy thì chung !"
"Vâng!"
...
Trong phòng thiết kế của Thục Nhã.
Nghiêm Thục Nhã xong bản thiết kế sơ thảo cho khách, điện thoại liền vang lên, cô bắt máy, :
"Mẹ!"
Sau đó, giọng của cô vang lên:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/viec-ket-day-to-hong-truoc-gio-ta-chua-phuc-ai-ca/chuong-154-chi-nha-chung-ta-lai-gap-nhau-roi.html.]
"Tiểu Nhã, con vẫn đang ở văn phòng ? Con xem coi mấy giờ , mau về nhà ăn cơm , chuyện quan trọng với con!"
Nghiêm Thục Nhã đồng hồ, phát hiện năm giờ rưỡi chiều , cô lập tức :
"Đã rõ, con về ngay, chuyện quan trọng gì với con ?"
Mẫu đại nhân :
"Nói trong điện thoại khó mà rõ ràng , chờ con về !"
Nghiêm Thục Nhã một tiếng, :
"Vâng, con về ngay!"
Nghiêm Thục Nhã cúp điện thoại xong, chỉnh sửa tư liệu một chút, đóng laptop, chuẩn về.
Lúc , cô thấy túi hoa quả ở bàn, nhịn mà lắc đầu, cầm túi hoa quả, đóng cửa về nhà.
10 phút .
Nghiêm Thục Nhã về tới nhà, dùng chìa khóa mở cửa , trong lúc định đổi giày, cô đột nhiên liếc mắt thấy Giang Phong đang sofa ở phòng khách, khỏi hoàng sợ, :
"Tại ở trong nhà của ?"
Giang Phong lên, mỉm , :
Cố Diệp Phi
"Chị Nhã, chúng gặp !"
Nghiêm mẫu thấy cuộc đối thoại của bọn họ xong liền cực kỳ ngạc nhiên, :
"Tiểu Nhã, bà mối Giang, hai ?"
Giang Phong tiếp:
"Dì , thực khi gặp dì, cháu tới nơi việc của chị Nhã, điều chị hứng thú với việc , cho nên cháu mới nghĩ tới việc tìm dì, đường cong cứu quốc."
Nghiêm Thục Nhã đổi giày xong, cầm theo túi hoa quả mà Giang Phong mang tới đó phòng khách, đặt túi hoa quả xuống, dùng vẻ mặt kỳ lạ , :
" tò mò, thuyết phục ? Lại còn bà mời nhà ăn cơm nữa, chuyện đổi mới ánh của ."
Nghiêm mẫu trừng mắt cô, :
"Tiểu Nhã, tại với khách như thế?"
Giang Phong khoát tay, , :
"Không dì, đúng lúc cháu cũng tâm sự với chị Nhã!"
Nghiêm mẫu dùng ánh mắt cảnh cáo con gái, đó mới :
"Vậy thì hai đứa tâm sự , dì vẫn còn một món xào xong, khi xong chúng thể ăn cơm !"
Sau khi Nghiêm mẫu trong bếp, Giang Phong mới mỉm , :
"Chị Nhã, rằng mai mối cho chị , đại khái ý với dì một chút, đó dì liền mời tới nhà ăn cơm!"
Nghiêm Thục Nhã chắc chắn chuyện đơn giản như thế, nhưng mà cô cũng lười tìm hiểu kỹ việc đó.
Cô Giang Phong, :
" khá tò mò một chuyện, tại cứ cố chấp mai mối cho ?"
Giang Phong thành thật :
"Bởi vì một vị khách hàng lớn thật sự xứng đôi với chị Nhã, nhân duyên như thật sự là ngàn năm một, hai bỏ lỡ như thế, cho nên mới bất đắc dĩ tìm dì."