Bảy giờ tối.
Trong một phòng riêng của nhà hàng kiểu Pháp nào đó.
Vợ chồng Uông Văn Kiệt và Tiêu Mẫn mời Giang Phong ăn cơm.
Lúc gọi món, Giang Phong xòe hai tay , : “Uông tổng, chị Mẫn, đây là đầu tiên ăn đồ ăn Pháp, cái gì ăn ngon cái gì ăn ngon, một chút cũng , hai cứ xem gọi món nào phù hợp là !”
Tiêu Mẫn : “Vậy để gọi vài món nổi tiếng ở nước , đây đều là món quốc dân lựa chọn, cũng đến mức nuốt .”
Uông Văn Kiệt , đề cử vài món: “Món gan ngỗng sốt rượu vang tệ, món ốc nướng kiểu Pháp cũng khá .”
Giang Phong : “Mấy món quả thật nổi tiếng, mặc dù từng nếm thử đồ ăn Pháp bao giờ cũng thường xuyên đến mấy món gan ngỗng, ốc sên, đến gan ngỗng còn , chỉ là món ốc sên , đến tên thôi nghĩ tới cảm giác nhầy nhụa ghê ...”
Uông Văn Kiệt bật : “Ăn món ăn thì thật sự thể nghĩ tới dáng vẻ ban đầu của nó , ví dụ như tôm hùm đất, dáng vẻ vốn của nó cũng chẳng , còn cả biển, giun bùn, bạch tuộc, trứng vịt lộn, hột gà lộn, nhộng, sâu róm, ve sầu đực, hải tràng, vân vân, đều là thì thấy ngon miệng, thậm chí là buồn nôn, nhưng lúc ăn là mỹ vị.”
Tiêu Mẫn : “Món ốc sên thể là một trong ba món ăn nổi tiếng trong bữa ăn kiểu Pháp, nó nét độc đáo riêng của nó, một phụ nữ như còn thể ăn đến say sưa ngon lành, chẳng lẽ Giang đại sư sợ món ?”
Giang Phong toát mồ hôi, : “Chủ yếu là vì là nông thôn, lúc trời mưa, những con ốc sên liền bắt đầu bò từ khắp nơi, nhất là ở vách tường, thường xuyên thấy bóng dáng của nó, khi nó bò qua, tường sẽ lưu một vệt màu trắng nhớt nhớt, thật sự chút buồn nôn.”
Tiêu Mẫn liền vội vàng : “Giang đại sư, thể cái , tranh thủ thời gian gọi món , thêm lúc nữa thì cũng còn khẩu vị ăn luôn!”
Giang Phong thì ha ha.
Uông Văn Kiệt cũng , lướt qua đề tài , đó hỏi ý kiến vợ một , gọi món.
Cố Diệp Phi
Chờ khi nhân viên phục vụ rời , Uông Văn Kiệt mới móc một chuỗi chìa khóa đưa tới mặt Giang Phong, : “Giang đại sư, đây là lễ tạ môi của , cảm tạ giúp tìm một vợ như .”
Tiêu Mẫn ở bên cạnh bổ sung: “Đây là căn Tây Phái Ngự Sông, tuần mới sửa sang xong, hai ngày đang để nhân viên vệ sinh dọn dẹp trong ngoài sạch sẽ một , bây giờ thể xách hành lý ở !”
Giang Phong , khỏi hít một ngụm khí lạnh, mặc dù năm ngoái mới bắt đầu tiến quân lên tỉnh thành, nhưng vì bắt đầu ý định mua phòng cho nên cũng đại khái rõ giá nhà ở tỉnh thành.
Đối với giá cả những căn biệt thự ở tỉnh thành cũng chút hiểu .
Tiêu Mẫn tới Tây Phái Ngự Sông, chính là căn biệt thự siêu cấp đầu ở tỉnh thành, mấy loại biệt thự vương giả 470m2 trở lên giá ngàn vạn, thể một căn phòng ở nơi như , rõ ràng là cực kỳ thành công trong xã hội !”
“Uông tổng, lễ tạ môi của thật sự là quá quý giá !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/viec-ket-day-to-hong-truoc-gio-ta-chua-phuc-ai-ca/chuong-255-le-ta-moi-cua-uong-tong-2.html.]
Uông Văn Kiệt khoát tay : “Giang đại sư, cần khách khí với , vẻ một chút, lễ vật đưa vẫn cảm giác đủ !”
Lời thật sự là hề giả chút nào, ở trong mắt bình thường, một triệu là khoản tiền lớn, thể một triệu tiền mặt, ở huyện thành nhỏ thể sinh hoạt thoải mái .
ở trong mắt thổ hào, một chương tiểu thuyết cũng thể ném mấy triệu, chơi trò chơi thôi cũng thể cống hơn ngàn vạn, miễn cảm thấy thoải mái là đáng giá .
Mà Uông Văn Kiệt là một trong những phú nhị đại đầu trong nước, lễ tạ môi bỏ dăm ba ngàn vạn, đối với mà thật sự tính là gì.
Giang Phong hiểu rõ hơn ai hết gia cảnh nhà bọn họ, cho nên cũng sẽ chối từ, nhận lấy đống chìa khóa, : “Được, cũng kiêu với Uông tổng nữa!”
Uông Văn Kiệt : “Vậy mới đúng chứ, còn một việc thông báo cho , hôn lễ của hai chúng định ngày mùng tám tháng hai âm lịch, đến lúc đó, Giang đại sự thể vắng mặt đấy.”
“Đây là chuyện , hết chúc mừng hai , đến lúc đó nhất định sẽ vắng mặt.”
Trong lúc đang chuyện, các món ăn lượt dọn lên.
Nhìn thấy những đĩa đồ ăn với lượng thức ăn cực ít , Giang Phong âm thầm mắng một câu trong đầu “ màu”, cũng là vì thể hiện thức ăn trân quý, là vì để bày cho bắt mắt, hoặc là để thu lãi cao hơn.
Tóm mỗi một phần đều phân lượng cực ít, khiến cho Giang Phong sinh một loại ảo giác như đang uống sáng sớm ở Quảng Đông.
Có điều, , bữa ăn kiểu Pháp thể liệt danh sách ba nền ẩm thực lớn ở Trung Quốc, bản nó đúng là điểm độc đáo riêng, dù thì trong ăn đầu tiên , Giang Phong cũng cảm thấy hương vị khá .
Ba ăn trò chuyện, hỏi một chút tình hình gần đây của .
Uông Văn Kiệt gì nhiều để , vì để tiếp nhận vị trí của cha mà vẫn luôn nỗ lực cố gắng.
Chuyện đáng giá để chính là của Tiêu Mẫn, hiện tại cô đang chuẩn mắt album mới, hơn nữa, album còn là do chính Uông Văn Kiệt mặt mời một đại lão trong ngành chế tác riêng cho cô, mỗi một bài hát trong album đều thể xem như át chủ bài.
Bây giờ thành cả sáu bài, dự tính trong sáu tháng cuối năm là thể mắt album!
Nghe tin tức , mắt Giang Phong lập tức sáng lên, kinh hỉ : “Đây thật sự là tin tức vô cùng , chị Mẫn, kỹ năng hát của chị rõ như ban ngày, chỉ là vẫn thiếu mấy tác phẩm tiêu biểu, bây giờ điểm khuyết thiếu lấp đầy, chỗ trong nhóm minh tinh tuyến một chắc như đinh đóng cột !
Nếu như những fan hâm mộ của chị chuyện , sẽ vui vẻ thành cái dạng gì !
Tiêu Mẫn thận trọng : “Giang đại sư, tin tức mong sẽ tạm thời giúp giữ bí mật, chờ album thành xong, đến lúc đó sẽ công bố cho công chúng .”
Giang Phong liên tục gật đầu : “Chị Mẫn yên tâm, nhất định sẽ giữ bí mật!”