Ta : “Nếu là lừa , thì chứng tỏ lúc nhỏ ngươi sống cũng tệ, chịu nhiều khổ như . Ta nghĩ, như thì thật .”
Phó Cẩm Vân thêm củi, lửa cháy càng thêm rực rỡ, ánh lửa chiếu sáng hơn nửa khuôn mặt , cúi đầu đang nghĩ gì. Một lúc lâu , cuối cùng cũng lên tiếng: “Đêm khuya, công chúa nghỉ ngơi .”
“Còn ngươi thì ?” Ta hỏi.
Chàng ngẩng đầu lên khẽ , giọng điệu chút bất đắc dĩ: “Mạt tướng cũng nghỉ ngơi chứ.”
Ta sững sờ, Phó Cẩm Vân đang nũng với ?
“Công chúa?” Chàng nghi hoặc.
“Ồ.” Ta hồn, “Vậy ... ngươi nghỉ ngơi sớm , ngủ ngon.”
Ta ngủ cỏ khô Phó Cẩm Vân trải sẵn, đắp chiếc áo choàng của .
Một lúc lâu , trở , lặng lẽ mở một mắt trộm , cách đó xa, lưng dựa vách đá, mắt nhắm nghiền, dường như ngủ. Thế là mở mắt một cách đường hoàng.
Chợt, khóe miệng nhếch lên: “Ngủ ngon.” Giọng tràn đầy ý .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vinh-lac-cong-chua/36.html.]
Ta giật vội vàng nhắm mắt , đầu óc trống rỗng, tim bắt đầu đập loạn xạ.
20
Ăn sáng xong, Phó Cẩm Vân dẫn men theo con sông về phía , cũng bao lâu, cuối cùng cũng thấy một nhà dân.
Ta đang định gõ cửa, Phó Cẩm Vân đột nhiên ngã xuống.
Ta ôm lấy , lo lắng hét lớn: “Phó Cẩm Vân, Phó Cẩm Vân? Có ai ? Có ai ?” Phó Cẩm Vân động đậy, lúc mới phát hiện môi trắng bệch, sắc mặt cũng tái nhợt, nóng ran.
Cuối cùng chủ nhân của ngôi nhà đó thấy tiếng mà trở về, là một bà lão, bà giúp cùng dìu Phó Cẩm Vân lên giường, còn đến làng bên mời đại phu.
Ta bên giường lau mặt cho , ngủ hơn một ngày . Đại phu , chỉ là mất m.á.u quá nhiều cộng thêm nhiễm lạnh, vấn đề gì lớn.
“Tiểu Đồng, lát nữa lên núi nhặt ít củi, nếu ca ca con tỉnh , cháo nấu đang hâm nóng bếp, con nhớ bưng cho nó uống.”
Bà Dương dặn dò từ ngoài cửa. Ta vội đáp: “Con bà Dương!”
Ta với bà rằng tên Phương Tương Đồng, đó là Phương Tương Kim, ca ca . Hai chúng đường nhận họ hàng gặp bọn sơn tặc, chúng cướp hết đồ đạc của chúng còn ép vợ. Ta thề c.h.ế.t theo, còn ca ca vì bảo vệ thương nặng, cuối cùng rơi xuống vực. May nhờ trời phù hộ, vực cao, hai hyunh chúng may mắn sống sót. Bà Dương mà nước mắt cứ thế rơi, bà cứ luôn miệng : “Lũ sơn tặc khốn kiếp! Hai con cứ ở đây, làng chúng hẻo lánh, chúng tìm .”
Ta đang định ngoài múc nước, nào ngờ Phó Cẩm Vân khẽ động mi, chớp mắt mở to đôi mắt. Chàng chống tay dậy, ánh mắt còn mơ màng nhưng đầy cảnh giác quanh, thấy thì thoáng ngạc nhiên, giọng khàn khàn yếu ớt: “Công chúa?”