Lúc đang chuẩn  bữa tối, Phó Cẩm Vân  với  rằng ngày mai sẽ   đến đón . Lúc đó  đang nhóm lửa, củi là do Phó Cẩm Vân xếp, lửa cũng là  nhóm,  chỉ phụ trách  để nó tắt. Không hiểu  đột nhiên tim  đập nhanh, cảm xúc  nỡ dâng lên, suýt   cay mắt.
Ta đột ngột ngẩng đầu  , giữa làn khói mờ ảo, dung mạo  đặc biệt dịu dàng.
Ta nghĩ, nếu  còn    thích ,  thật là đồ ngốc .
Ta  gượng một tiếng, : “Vậy cũng .”
Phó Cẩm Vân đang cắt rau bên cạnh,  hỏi: “Tiểu Kim, tiêu chuẩn chọn bạn đời của ngươi là gì?”
Phó Cẩm Vân   đầu ,  mặt lộ vẻ  hiểu, tay vẫn tiếp tục động tác cắt rau.
Ta giải thích: “Ý  là, ngươi hy vọng  vợ tương lai của  sẽ như thế nào.”
Phó Cẩm Vân   một cái, suy nghĩ một chút,  : “Hiểu  lễ nghĩa, thấu hiểu lòng .”
Nói ,   tới mở nắp nồi.
Ta thầm nghĩ, mấy lời    chẳng liên quan gì đến . Nếu chúng    thiết,  còn  thể cố gắng tạo dựng hình tượng hiểu  lễ nghĩa, thấu hiểu lòng , vấn đề là chúng   gần gũi đến mức chỉ cần   đồng ý, chúng   thể lập tức yêu đương. Tất nhiên, nếu   thiết  cũng sẽ  hỏi  câu . Vì   : “Không , ngươi yêu cầu quá cao .”
Qua làn khói bếp,  ngạc nhiên   một cái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vinh-lac-cong-chua/41.html.]
Ta  : “Ngươi  thể hạ thấp tiêu chuẩn một chút , ví dụ như  'hiểu  lễ nghĩa' thành 'hoạt bát đáng yêu', 'thấu hiểu lòng ' thành ' bụng xinh '?” Nói xong chính  cũng cảm thấy ngại ngùng.
Phó Cẩm Vân  chút  hiểu: “Tiểu Đồng hôm nay   ? Sao đột nhiên  hỏi những câu ?”
Ta  dám   mắt , : “Ta  một  bạn... ý  là   một  bạn, nàng  hoạt bát đáng yêu,  bụng xinh ,  thích hợp  vợ ngươi.”
Phó Cẩm Vân: “...”
Ta  buông tha: “Thật sự  thích hợp mà.”
“Ta hiện tại   dự định thành .” Chàng mở nắp nồi, đang múc thức ăn  đĩa,    , “Tiểu Đồng  công tử nào  thích  ?”
Ta vội vàng phủ nhận: “Không ! Tuyệt đối  !” Phủ nhận xong trong lòng  lạnh toát, xong , bây giờ thật sự   nữa . Ta ủ rũ dùng que gỗ gõ  đáy nồi, ậm ừ một tiếng.
Không  dự định thành , là vì Lâm Tố ?
Thấy  nửa ngày   gì,  tranh thủ lúc xào rau   một cái, quan tâm hỏi: “Làm  ?”
“Không  gì.” Ta lắc đầu, thấy  vẫn  , bèn vùi mặt  tay áo, phát  tiếng  gượng gạo: “Chỉ là cảm thấy  lạnh.” Trong khoảnh khắc, nỗi chua xót trong lòng  bỗng lan tỏa  khắp cơ thể.
Một lúc ,  kể chuyện Dương Chiếu cho  ,  chỉ  , bảo   cần lo lắng. 
Ta đột nhiên cảm thấy  tủi .