Tam tỷ vỗ ngực, vẫn còn vẻ sợ hãi: “Ánh mắt   như  ăn tươi nuốt sống  , dọa  giữa tiết trời tháng tư mà toát cả mồ hôi lạnh, đến nỗi quên cả chuyện  cãi  với , vội vàng đưa thư cho Phó Cẩm Vân  chạy  tìm bảo bối của ,  hôn  dỗ dành mãi mới   nguôi giận.”
Tứ tỷ   xuôi tai, thúc giục nàng: “Tỷ   trọng tâm .”
“Trọng tâm là... khi  về cung tắm gội, thư từ trong áo rơi ,  nhặt lên xem.” Nàng như đang biểu diễn ảo thuật, tay lướt qua  mặt , bức thư   gọn giữa những ngón tay nàng: “Hóa   đưa nhầm , hahaha.”
“ đừng sợ!” Tam tỷ vỗ vai  trấn an, “Không  thư tình ! Ta   ,  đó  đang cãi  với bảo bối của  mà.”
“Đó là gì?”
“Ít hơn một chữ so với thư của , nhưng ý nghĩa cũng tương tự, hahaha.” Lại một nụ  gượng gạo nữa.
Của  là: Lòng như nước Tây Giang.
Ta  tin Tam tỷ khi cãi  với Hứa lang còn  thể  thư gì bình thường . Bị   chằm chằm, Tam tỷ  chút chột , suy nghĩ một lúc  : “Ta chỉ  thể  là, dựa  tình nghĩa nhiều năm,   đặc biệt hỏi thăm một câu về mẫu  của  .”
Tứ tỷ đang   với ánh mắt động viên.
Đêm , Phó Cẩm Vân về đến nhà, lấy bức thư cất kỹ trong n.g.ự.c , mở   ánh nến. Bốn chữ lớn  giấy hiện  rõ ràng, nét chữ rồng bay phượng múa, phóng khoáng tự tại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vinh-lac-cong-chua/47.html.]
Trên đó chỉ vỏn vẹn bốn chữ: “Cút  mày ”.
Ánh đèn lay động, Phó Cẩm Vân chìm  im lặng.
Còn một nơi khác, phủ  họ Hứa.
Hứa Chi Ngung mở ngăn bí mật  bức tranh sơn thủy treo trong thư phòng,  lướt qua hai chồng thư bên trong, cao thấp gần bằng . Một bên là những lời ngọt ngào nhớ nhung, yêu thương, một bên là những lời lẽ thô tục chửi rủa. Hứa Chi Ngung  khẩy một tiếng,  tùy ý rút  một bức thư từ chồng thư tình mở  xem.
Một lúc ,   lẩm bẩm một : “Thôi ,    tha thứ cho nàng.” Giọng điệu tuy bình thản, nhưng khóe miệng   kìm  mà nhếch lên.
27
Ta quyết định xuất cung, đích   tìm Phó Cẩm Vân.
Vốn định lấy cớ đến thăm Nhị ca, nhưng nghĩ đến   luôn quản   nghiêm,   phái  theo cũng luôn giám sát  từng giây từng phút,  liền thấy đau đầu. May mà   theo ít, nếu là Tam ca thì    cùng đủ để đánh vài ván mạt chược .
Tam tỷ cảm thấy  áy náy về chuyện  đó, quyết định giúp  một tay.
Tam tỷ dẫn  và Tứ tỷ đến phủ Trưởng công chúa, lấy cớ dự tiệc mừng thôi nôi con trai trưởng tỷ, nhưng nào ai  còn bao lâu nữa mới tới ngày đó.
Mấy hôm , chúng   phiên  giúp trưởng tỷ trông cháu nhỏ Hoằng Hoằng. Đứa bé bụ bẫm, trắng trẻo, thấy chúng  là  toe toét,  sợ sệt chút nào, thật là đáng yêu quá đỗi. Cứ thế ,  e rằng chúng  quên mất mục đích chính của chuyến xuất cung  .