Hôm nay, trưởng tỷ bận rộn với việc quản lý trong phủ, ba chị em chúng   cùng  trông cháu.
Ngoài cửa sổ là cả một vườn hoa đang độ khoe sắc, những cánh bướm dập dờn bay lượn. Tia nắng êm dịu xuyên qua kẽ lá, rọi xuống chân .
Ta nghiến răng nghiến lợi: “Đáng ghét! Hoằng Hoằng đúng là tảng đá cản đường  tìm kiếm chân ái!” Hoằng Hoằng là tên gọi  mật của cháu trai nhỏ.
Tam tỷ  đung đưa chiếc nôi,    lắc đầu,  thấp giọng : “Nhỏ tiếng thôi, Hoằng Hoằng  mới ngủ.”
Tứ tỷ      mặt chúng , miệng lẩm bẩm gì đó. Ta  hồi lâu cũng  rõ nàng đang  cái gì.
“Tứ tỷ, tỷ   ? Trông trẻ mà trông đến phát điên  ?” Ta nhỏ giọng hỏi Tứ tỷ.
“Không .” Tứ tỷ dừng , thở dài một : “Ta đang hồi hộp đấy chứ.”
Tam tỷ ngạc nhiên : “Tối nay là Vĩnh Lạc  gặp Phó Cẩm Vân,  hồi hộp cái gì?”
Tứ tỷ nghẹn lời, vẻ mặt  chút mơ màng, “ nhỉ,  hồi hộp cái gì?” Đột nhiên nàng trợn to mắt, như bừng tỉnh ngộ  chúng : “Ta quên mất,  cứ tưởng     đưa thư.”
Tứ tỷ  xuống,  bắt đầu  tới  lui trong phòng, bây giờ đến lượt  hồi hộp.
“Nhanh quá ? Ta còn  chuẩn  gì cả.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vinh-lac-cong-chua/48.html.]
“Muội hẹn   lúc nào ? Sao   ?”
“Ta  thể   ? Nghe  ban đêm  lạnh, ôi chao, trời lạnh thế  chắc  sẽ   ngoài , hahaha.”
Tam tỷ liếc   một cái, cuối cùng đáp : “Tùy , tối nay  hội hoa đăng,   Phó Cẩm Vân sẽ  dạo hội hoa đăng với một cô nương.”
“Cô nương?” Giọng  đột nhiên cao vút,  thấy tiếng lầm bầm của Hoằng Hoằng đang ngủ say,  vội vàng hạ giọng vui mừng : “Nghe  hội hoa đăng  náo nhiệt, chúng  khó khăn lắm mới  ngoài một chuyến,   thể bỏ lỡ chứ?”
Tứ tỷ hỏi: “Muội   bắt gian ?”
Tam tỷ  nhịn  bật , lập tức liếc  Hoằng Hoằng, thấy  bé  tỉnh mới lên tiếng: “Chỉ khi hai   hôn ước hoặc lời hứa riêng tư hoặc  thành vợ chồng mới  thể gọi là bắt gian, lục  nhiều nhất chỉ là...” Tam tỷ trầm ngâm một chút: “Ừm, bắt tình địch.”
“Hê hê hê! Cô nương trông thật xinh , đây là đang   ? Hay là cùng bọn  vui đùa một chút?” Tên đầu lĩnh   với ánh mắt dâm đãng,  dứt lời, đám đàn em phía   bắt đầu  cợt bỉ ổi. Tiếng  khả ố vang lên  ngớt.
Triệu Ứng thấy đối phương đông , nhỏ giọng  với : “Hay là nàng thuận theo bọn chúng ?”
Ta trừng mắt  , cũng nhỏ giọng đáp : “Muốn thuận theo đến   là    cái áp trại phu nhân  .”
Triệu Ứng suy nghĩ một lát  : “Vậy ,  sẽ mạnh mẽ một chút.”
“Ngươi   chúng  là ai mà dám ngăn cản?” Triệu Ứng bước , giọng điệu khinh miệt, thể hiện khí chất quý tộc cao cao tại thượng: “Một lũ phế vật!