Vợ Cả Pháo Hôi Dắt Con Theo Chồng Nhập Ngũ - Chương 368: Tên người hầu này hầu hạ em

Cập nhật lúc: 2025-12-18 04:37:27
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/805iDnuGEr

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

An Họa , dựa Tiêu Chính, tìm một tư thế thoải mái thở dài.

 

Cô thấy mệt.

 

Chỉ một nhà đầu tư thôi mà tốn tâm tư thế , nếu tự mở công ty khởi nghiệp thì còn mệt đến mức nào nữa?

 

"Mệt ?" Tiêu Chính thấp giọng hỏi.

 

An Họa gật đầu, lười chẳng buồn chuyện.

 

"Hừ, ai bảo em đang yên đang lành tự tìm việc ." Theo ý Tiêu Chính, An Họa mỗi ngày nhàn hạ, thời gian còn rảnh rỗi thì đ.á.n.h đàn, trồng hoa, cuộc sống thế thích ý bao, cũng phù hợp với thói quen tiểu tư sản của cô, thế mà cứ thích lăn lộn.

 

Điều Tiêu Chính là, vợ từ tiểu tư sản biến thành đại tư bản .

 

An Họa dựa vai Tiêu Chính nhắm mắt dưỡng thần, lát về đến nhà.

 

Xuống xe, cô nhà, Tiêu Chính lẽo đẽo theo : "Em chậm thôi, cẩn thận ngã."

 

Cứ như hầu hạ bà cô tổ .

 

Cậu lái xe vội vàng chui xe lái , nếu sợ thêm một giây nữa, sẽ thể thẳng khuôn mặt nghiêm nghị của thủ trưởng nữa.

 

Giày An Họa nện xuống sàn nhà kêu "cộc cộc", nhà bật đèn sáng lên Tiêu Chính mới rõ: "Em ăn mặc kiểu ..."

 

"Sao? Có trông em giỏi giang ?"

 

Hôm nay An Họa mặc một bộ váy vest màu xám, váy dài quá đầu gối, để lộ một đoạn bắp chân trắng ngần nõn nà, chân đôi giày cao gót màu đen cao 4cm.

 

Trên trang sức gì ngoài đôi bông tai ngọc trai. Hạt châu là cô lấy từ đôi nhỏ nhất trong rương của hồi môn, nhờ khảm thành bông tai, đeo lên càng tôn thêm vẻ rạng rỡ cho khuôn mặt nhỏ nhắn.

 

Tiêu Chính vợ từ xuống , chỉ thấy vợ ăn mặc thế quá, là dáng vẻ từng thấy bao giờ.

 

Đồng thời cũng cảm thấy chua lòm, hội hè gì chứ, còn cố ý trang điểm!

 

"Vào thu , để trần một đoạn chân thế lạnh ?" Ánh mắt Tiêu Chính dừng bắp chân An Họa.

 

"Em tất mà," An Họa kéo nhẹ một cái, "Đây là tất da chân, màu da nên thôi."

 

Tiêu Chính thấy lạ, xổm xuống, đưa tay sờ sờ: "Trơn thật đấy."

 

Cảm giác còn là lạ...

 

"Ái!" An Họa xuống, đá đôi giày cao gót , "Nhiều năm giày cao gót, 4cm thôi mà thấy chịu nổi , mệt c.h.ế.t , chân đau quá."

 

Tiêu Chính vẫn giữ tư thế xổm, nâng chân cô lên đặt lòng , bóp chân cho cô.

 

Động tác ân cần, nhưng miệng vẫn lải nhải: "Ai bảo em mặc bộ , còn cái giày cao gót gì đó, tự khổ , đáng đời."

 

An Họa cũng để ý, thoải mái ngả đó, hưởng thụ sự phục vụ của Phó Tư lệnh Tiêu.

 

Đừng chứ, Phó Tư lệnh Tiêu cũng hầu hạ khác phết, lực đạo , tiết tấu, bóp đến mức An Họa lười biếng chẳng động đậy.

 

Tiêu Chính liếc vợ, khẽ: "Em khác gì bà địa chủ xã hội cũ ?"

 

An Họa hừ hừ: "Tên hầu nhà hầu hạ bà địa chủ là vinh hạnh của đấy."

 

Tiêu Chính phá lên: "Phải , bà địa chủ đúng, xin hỏi, tên hầu hầu hạ ạ?"

 

"Bắp chân mỏi lắm, ấn mạnh chút."

 

Bàn tay to theo đôi chân trơn bóng di chuyển lên .

 

Bóp bóp một hồi, ánh mắt Tiêu Chính bắt đầu trở nên tối sầm.

 

"Cái tất da chân , ai phát minh thế? Cũng..." Yết hầu Tiêu Chính chuyển động, "Cũng gợi cảm phết."

 

An Họa nhướng mày, cảm thấy .

 

Cô định dậy, nhưng kịp bò dậy Tiêu Chính bế bổng lên.

 

"Mệt cả ngày , để tắm cho em."

 

"Em tự , thả em xuống."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vo-ca-phao-hoi-dat-con-theo-chong-nhap-ngu/chuong-368-ten-nguoi-hau-nay-hau-ha-em.html.]

 

"Tên hầu hầu hạ em mà!"

 

An Họa tên nổi ý đồ .

 

Nói thật, tuổi tác càng lớn, tần suất chuyện đó giữa vợ chồng chắc chắn bằng hồi trẻ, tính cũng là hơn hai mươi ngày ... An Họa bèn giãy giụa nữa, chiều theo .

 

Lúc Tiêu Chính trêu chọc đến mơ màng, An Họa còn đang nghĩ, bảo vợ chồng trung niên hôn một cái là gặp ác mộng mấy đêm liền, Tiêu Chính sắp 50 , bọn họ cũng sắp bước hàng ngũ vợ chồng già , thế mà vẫn còn cảm giác với đối phương, coi là kỳ tích nhỉ?

 

An Họa ngủ li bì, hôm tỉnh dậy bên cạnh còn ai. Cô thu dọn xong xuống lầu thì thấy tiếng Tiêu Chính mắng c.h.ử.i vọng lên từ tầng .

 

"... Mẹ kiếp, cửa đến tận chỗ lão tử! Đánh giặc là thiên chức của quân nhân, lão t.ử khinh nhất là kẻ đào ngũ! Còn đòi bảo lão t.ử gọi về? Cút ngay, thêm câu nữa lão t.ử xử lý kỷ luật đấy!"

 

Khi An Họa xuống đến nơi, vặn thấy một bóng biến mất khỏi cổng lớn nhà .

 

Tiêu Chính vẫn đó tức giận, sắc mặt khó coi.

 

An Họa tới vuốt n.g.ự.c cho , an ủi: "Chuyện gì mà giận dữ thế, cẩn thận sức khỏe."

 

Sắc mặt Tiêu Chính dịu đôi chút, : "Chẳng phía Nam vẫn đang đ.á.n.h , con trai một cấp cũ của lính ở đó, chiến trường , thằng ch.ó c.h.ế.t thư về kêu sợ, bảo bố nó nghĩ cách điều nó khỏi tiền tuyến."

 

Tiêu Chính hít sâu một , nghiến răng : "Mẹ kiếp, thế mà dám cầu cạnh đến mặt lão t.ử thật."

 

Thấy cảm xúc Tiêu Chính dâng lên, An Họa vội : "Anh từ chối mà, đừng để trong lòng nữa."

 

"Lão t.ử là thấy..." Tiêu Chính thở dài, "Tề Chí Kiên thằng cha đó hồi cũng nổi tiếng dũng cảm, sinh thằng con trai hèn nhát thế ? Con trai hèn nhát như thế mà nó cũng dung túng !"

 

"Tề Chí Kiên là ai? Sao em bao giờ?"

 

"Cậu vẫn luôn ở quân phân khu cấp , lì ở vị trí Phó Sư đoàn trưởng bao nhiêu năm . Vốn dĩ còn đang nghĩ xem nên đề bạt lên , hừ..."

 

"Nếu con trai ông sợ c.h.ế.t như thế, đưa quân đội gì?"

 

"Ai mà ! Hừ!"

 

Hừ mãi thôi.

 

An Họa vội vàng chuyển chủ đề: "Tiểu Ngư Nhi ? Sao thấy nó?"

 

Tiêu Chính : "Đi chơi ."

 

Vừa dứt lời, Tiểu Ngư Nhi lon ton chạy về theo Quả Khế, tay còn cầm một bó hoa tươi.

 

"Mẹ ơi, xem con nhặt hoa cho ."

 

Tiểu Ngư Nhi giơ lên một bông hoa quế nhỏ xíu vàng ươm, tuy héo nhưng vẫn tỏa hương thơm ngào ngạt.

 

"Mẹ ơi, cho ." Tiểu Ngư Nhi kiễng chân, cố với lấy tay .

 

An Họa phối hợp cúi xuống, đưa tay .

 

Tiểu Ngư Nhi nhẹ nhàng đặt bông hoa nhỏ nhặt đất lên tay , đó phấn khích giậm chân: "Mẹ thơm thơm, hoa cũng thơm thơm."

 

Tiêu Chính thấy con trai đáng yêu, định ôm con một cái thì Tiểu Ngư Nhi né tránh, sà lòng lắc đầu quầy quậy: "Bố cứng ngắc, ôm thích."

 

"...."

 

Tiêu Chính hừ một tiếng, cũng để bụng sự ghét bỏ của con trai.

 

Không , cứng ngắc, con mới thích.

 

An Họa ngờ, nhà họ Tề chạy cửa còn tìm đến tận cơ quan cô.

 

Người đến đương nhiên Tề Chí Kiên, mà là vợ ông , Xuân Tuyết.

 

Xuân Tuyết là một phụ nữ trạc 40 tuổi, mang dáng vẻ trí thức.

 

Sau An Họa Tiêu Chính kể, sự kết hợp của vợ chồng Tề Chí Kiên cũng khá giống cô và Tiêu Chính.

 

Ánh Trăng Dẫn Lối

Tề Chí Kiên là sĩ quan xuất nông thôn, Xuân Tuyết xuất từ gia đình thư hương thế gia, hai đến với cũng coi như là theo nhu cầu. Trong thời kỳ vận động, bố Xuân Tuyết đều qua đời, cũng may Tề Chí Kiên bảo vệ nên bản Xuân Tuyết mới bình an vô sự.

 

Ban đầu An Họa cũng Xuân Tuyết là ai, nhưng khi Xuân Tuyết tự giới thiệu xong, cô lập tức cảnh giác.

 

 

Loading...