Vợ Cả Pháo Hôi Dắt Con Theo Chồng Nhập Ngũ - Chương 464: Với tư cách là người yêu

Cập nhật lúc: 2025-12-18 14:13:42
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/805iDnuGEr

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Con sớm leo lên vị trí Đoàn trưởng, vốn tưởng rằng tiền đồ sáng lạn, nhưng cứ dậm chân tại chỗ ở cái ghế Đoàn trưởng mãi. Năm cơ hội thăng chức, bảo con chạy chọt lo lót, ngay cả quà cáp cũng chuẩn xong xuôi cho con , nhưng con cứ ương bướng chịu , con bảo con..."

 

"Thôi thôi." Trần Cương mất kiên nhẫn ngắt lời Ôn Tuyết Mạn, "Chuyện trong quân đội bà hiểu gì , bà cứ xen cái gì?"

 

Ôn Tuyết Mạn nhàn nhạt : "Quân đội với địa phương thì gì khác ? Đạo lý ở đời cũng thế cả thôi, ông tạo quan hệ với lãnh đạo thì thăng chức phần của ông."

 

"Tiểu Quân là Đoàn trưởng mang hàm Thượng tá, tuổi nó còn đến 35, xuất sắc !"

 

"Là xuất sắc, ý ưu tú. chỉ cảm thấy nếu đây nó như thì về cũng cách kinh doanh cho khéo, nếu sẽ lãng phí công sức vất vả ."

 

"Điều đến Tổng tham mưu cũng chắc là chuyện . Không bệ đỡ đủ mạnh thì cạnh tranh nổi với khác? Ở chỗ ít nhất cũng bao nhiêu năm , dựa quân công để lên Đại tá tuyệt đối thành vấn đề."

 

"Tầm mắt của ông chỉ đến Đại tá thôi ? Ông hy vọng con rể ông Tướng quân ? Trần Cương, ngờ tầm của ông thiển cận như ."

 

"Bà! Bà thật là..." Trần Cương cãi Ôn Tuyết Mạn, tức đến mức thở hồng hộc.

 

Trần Thanh Âm vội : "Bố, bố đừng giận, để ý sức khỏe." Rồi sang Ôn Tuyết Mạn: "Mẹ, chuyện của Tiểu Quân đừng quản nhiều quá, để tự quyết định ạ."

 

Chu Mai Hoa lẳng lặng vợ chồng Trần Cương cãi xong mới hừ mũi : " bàn với dì An nó , cùng với Tư lệnh Tiêu đều cảm thấy Tiểu Quân ở đây thì hơn, bà cũng đừng mà lèm bèm nữa."

 

Ôn Tuyết Mạn thấy tên Tiêu Chính thì cũng quên luôn việc so đo lời lẽ thô tục của Chu Mai Hoa, vội vàng hỏi: "Tiêu Chính thế nào, bà thuật nguyên văn lời ông xem."

 

Chu Mai Hoa tình nguyện mà kể một lượt.

 

Ôn Tuyết Mạn xong nhíu mày: "Lời cũng ẩn ý gì khác ... Bà nội thằng Duyên Niên , nếu bà với Tiểu An quan hệ cá nhân như thì nên tranh thủ nhiều cơ hội cho con trai bà chứ, nếu thì lãng phí cái tài nguyên là Tiêu Chính quá."

 

Chu Mai Hoa tức giận : "Sao bà ? Bà ở khu tập thể với Tiểu An cũng quan hệ lắm mà."

 

Ôn Tuyết Mạn : " thì cũng đấy, nhưng so với , Tiểu An hình như thích giao du với bà hơn, cũng thể điều mà cứ sán lăn ."

 

Chu Mai Hoa: "Hừ, bà cũng tự lượng sức đấy."

 

Ôn Tuyết Mạn cãi với Chu Mai Hoa, tổng kết : "Tóm cảm thấy, Tiểu Quân vẫn nên chuyển về Tổng tham mưu thì hơn."

 

Thạch Tiểu Quân định gì đó thì Trần Thanh Âm nháy mắt hiệu, thế là đành nuốt lời trong.

 

"Lát nữa em sẽ chuyện riêng với ." Trần Thanh Âm thì thầm nhanh tai Thạch Tiểu Quân.

 

Đêm hôm đó, Trần Thanh Âm sang phòng bố , bảo Trần Cương đ.á.n.h cờ với Thạch Vĩ Quang để cô chuyện với Ôn Tuyết Mạn.

 

Trần Cương , Trần Thanh Âm đợi Ôn Tuyết Mạn mở miệng giành : "Mẹ, nếu cứ nhất quyết ép Tiểu Quân chuyển về kinh thành, con sẽ tuyệt thực."

 

Ôn Tuyết Mạn kinh hãi: "Con đang cái gì thế?"

 

"Con con sẽ tuyệt thực, ăn cơm. Ngày mai ăn, ngày cũng ăn, con sẽ tự bỏ đói chính c.h.ế.t ."

 

Ôn Tuyết Mạn ngơ ngác con gái.

 

"Mẹ, ở đây giúp đỡ chúng con nhiều, giúp chúng con trông cháu, chăm sóc cuộc sống, con vô cùng cảm kích, cũng sẽ hiếu thuận và báo đáp . những việc cần quản thì đừng quản nữa ? Con tuyệt thực là đấy."

 

Nói những lời , trong lòng Trần Thanh Âm cũng khó chịu. Cô đang lợi dụng tình yêu thương của dành cho để uy h.i.ế.p bà.

 

Ôn Tuyết Mạn hiểu hàm ý trong hành động của Trần Thanh Âm, chỉ cảm thấy trong lòng đau thắt từng cơn: "Thanh Âm, của con mà, đời chỉ là yêu thương con nhất, con thể..."

 

"Mẹ, con , con yêu con thương con, tất cả đều là cho con. Bình thường chúng con đều thể dựa , nhưng chuyện quan hệ đến tương lai của Tiểu Quân, con bắt buộc cho . Lý tưởng của là cầm quân, sở trường cũng là cầm quân, đến Tổng tham mưu thì cũng chẳng khác gì nhốt lồng sắt. Con đường đó thể hợp với khác, nhưng thật sự hợp với ..."

 

Ôn Tuyết Mạn đang nghĩ gì, lên tiếng.

 

Trần Thanh Âm nắm lấy tay Ôn Tuyết Mạn: "Mẹ, con xin , nhưng con thể dùng hạ sách ."

 

"Cái gì mà hạ sách? Con coi con là kẻ địch để đối phó đấy ?"

 

Trần Thanh Âm lắc đầu: "Không , ..."

 

"Trong lòng các con, là một cực kỳ đáng ghét ?"

 

Ánh Trăng Dẫn Lối

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vo-ca-phao-hoi-dat-con-theo-chong-nhap-ngu/chuong-464-voi-tu-cach-la-nguoi-yeu.html.]

"Đương nhiên là , con xuất phát điểm của việc đều là vì cho chúng con."

 

Ôn Tuyết Mạn bỗng nhiên nhớ tới chuyện ép Trần Thanh Âm xem mắt năm xưa, suýt chút nữa thì hủy hoại cả đời con gái. Khi đó Thanh Âm cũng , trách , xuất phát điểm của cho cô.

 

Ôn Tuyết Mạn trong nháy mắt cảm thấy vô cùng hổ thẹn, bà dám thẳng mắt con gái: "Đừng nữa, cũng bảo nhất định bắt Tiểu Quân chuyển , chỉ là kiến nghị thôi..."

 

Trần Thanh Âm thở phào nhẹ nhõm.

 

Trở phòng , Thạch Tiểu Quân hỏi cô: "Em thế nào? Thuyết phục hả?"

 

Trần Thanh Âm gật gật đầu.

 

Thạch Tiểu Quân mừng rỡ ôm lấy vợ hôn một cái: "Vẫn là vợ với nhất! Chuyện gì cũng suy nghĩ cho ." Nói xong, liền nhịn mà định tiếp tục tiến tới.

 

Trần Thanh Âm vội vàng đẩy : "Hai ông bố còn đang đ.á.n.h cờ bên ngoài kìa, đừng quá trớn."

 

Thạch Tiểu Quân mặt mày ủ ê: "Hai ông già tinh thần thật đấy, còn chịu ngủ?" Nghĩ nghĩ một lát, : "Để bảo các cụ ngủ."

 

"Anh !" Trần Thanh Âm hoảng hốt, "Sao thể thế , lộ liễu quá, để bố cho ."

 

"Có gì mà buồn , các cụ cũng từ như thế mà qua chứ . Anh nhớ hồi bé, ngủ sớm, lừa là ngủ sẽ mơ thấy Thái Thượng Lão Quân. Anh ngủ thì ngủ thật, nhưng trong mơ chẳng ông tiên nào cả, tỉnh dậy định chất vấn , kết quả liền thấy... Khụ khụ..."

 

Trần Thanh Âm cạn lời: "Anh ngủ mà còn tự khống chế ?"

 

"Hồi bé thì ! Sau lớn lên chút thì ." Thạch Tiểu Quân nghĩ nghĩ vẫn thấy ngứa ngáy trong lòng, quyết định ngoài khuyên hai ông già ngủ sớm.

 

Trần Thanh Âm ngăn .

 

Nghe thấy tiếng động bên ngoài truyền , cô hổ rúc đầu trong chăn.

 

Một lúc , Thạch Tiểu Quân , trực tiếp đè lên cô: "Được , đến giờ chính sự."

 

"Không đắn..."

 

"Anh từ bé đắn , giờ em mới ?"

 

"Da mặt dày, ghét thế."

 

Thạch Tiểu Quân đầy gợi đòn: "Anh cứ ghét thế đấy, em nào?"

 

Làm gì ?

 

Trần Thanh Âm , ánh mắt dần trở nên mị hoặc: "Em trai Tiểu Quân, đừng ăn ngông cuồng mặt chị."

 

"Chị gì mà chị, bao giờ gọi em là chị nhé!" Mặt Thạch Tiểu Quân đỏ lên.

 

"Vậy bây giờ gọi ."

 

"Đừng hòng, đây đếch thèm gọi!" Mặt Thạch Tiểu Quân càng đỏ hơn.

 

"Không gọi ? Thế để chị dạy cho nhé..."

 

Thạch Tiểu Quân lâng lâng như mây.

 

Một đêm "chị gái" khống chế bắt đầu.

 

...

 

Thạch Tiểu Quân cuối cùng quyết định ở đơn vị cũ.

 

An Họa lựa chọn cuối cùng của thì mừng cho .

 

Còn một chuyện đáng mừng hơn nữa.

 

Tư Tề đưa Hứa Thừa Chí về nhà mắt, với tư cách là yêu.

 

 

Loading...