Vợ Cả Pháo Hôi Dắt Con Theo Chồng Nhập Ngũ - Chương 470: Ngoại truyện 1
Cập nhật lúc: 2025-12-18 14:13:48
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Năm 2025.
An Họa sắp bước sang tuổi 87, nhưng bà chẳng tổ chức sinh nhật chút nào, bởi vì sinh nhật chỉ nhắc nhở bà là già thêm một tuổi.
Từ khi qua mốc 85, An Họa cảm giác sức khỏe của tụt dốc phanh. Răng cũng rụng, lưng cũng còng, mắt mũi kèm nhèm. Trước còn đeo kính lão tiểu thuyết , giờ dùng mắt tí là đau, chỉ thể sách , mà tiếng còn bật to hết cỡ, vì bà lãng tai!
Hậu quả của việc bật tiếng to là lão già thấy.
【... Chỉ thấy đàn ông bên cạnh mày kiếm mắt sáng, dung mạo tuấn mỹ, cơ bụng tám múi, múi nào múi nấy, phập phồng theo nhịp thở, XXX ma xui quỷ khiến thế nào liền sờ tay lên... Chẳng lẽ đây là phúc lợi khi xuyên thành nữ phụ văn niên đại ?... 】
An Họa tưới hoa tiểu thuyết say sưa, bỗng cảm thấy sống lưng lạnh toát. Kỳ lạ, cứ như đang chằm chằm thế nhỉ?
An Họa bực bội đầu , bắt gặp ánh mắt khiếp sợ của Tiêu Chính.
"Vợ, đang cái thứ hạ lưu gì thế??"
An Họa cạn lời: "Hạ lưu cái gì, đang tiểu thuyết, tiểu thuyết đắn đàng hoàng!"
"Tiểu thuyết đắn mà sờ cơ bụng ?" Tiêu Chính tin, cầm lấy cái điện thoại đặt bên cạnh lên xem.
Ông trời thật công bằng, Tiêu Chính tuổi còn lớn hơn bà, ngoài 90 , trừ việc viêm khớp, lưng còng, huyết áp cao thì mắt và tai đều thính hơn bà nhiều! Dùng kính lúp báo cả nửa tiếng đồng hồ cũng mệt.
"XXX cảm nhận cơ bụng cứng ngắc tay, nhớ tới chồng quá nửa đời đáng ghét của nguyên chủ, kìm phun tào, con ranh c.h.ế.t tiệt ăn sung mặc sướng mà hưởng, chạy theo một gã tiểu bạch kiểm ẻo lả..."
Tiêu Chính từng chữ trong tiểu thuyết lên. An Họa chịu nổi, giật điện thoại, hậm hực : "Không xem điện thoại của , ghét thế !"
Tiêu Chính như đang suy tư điều gì: "Cái cốt truyện tiểu thuyết , quen tai thế nhỉ? Ghét bỏ chồng, chạy theo tiểu bạch kiểm..."
"Đây là mốt bây giờ, thành văn mẫu , bao nhiêu tiểu thuyết đều thế! Ông đừng mà liên tưởng lung tung!"
Tiêu Chính để ý quá nhiều đến cốt truyện, bắt đầu lải nhải: " mặc kệ, lén lút xem mấy thứ lưng nữa."
"... Thế xem mặt ông thì ?"
"Trong lòng còn hả?!"
An Họa cảm giác lão già sắp bắt đầu giở chứng, vì yên chuyện nên bà dỗ dành: "Được , xem nữa, ."
Tiêu Chính vẫn chịu buông tha: "Lão t.ử hồi trẻ cũng cơ bụng, bây giờ thể vẫn còn cứng cáp chán, so với mấy đứa hơn 70 tuổi còn khỏe hơn, nhiều ?"
An Họa lầm bầm: " ngày nào chả ở bên ông, còn thiếu chắc..."
Tiêu Chính: " ngày nào cũng ở bên , vẫn thấy thế nào cũng đủ, chẳng lẽ thấy thế ?"
An Họa chớp chớp mắt.
"Hửm?"
"Có, cũng ông mãi chán!" An Họa vội vàng .
Tiêu Chính lúc mới nguôi giận một chút.
thấy An Họa cất điện thoại kỹ càng, bộ dạng phòng ông như phòng trộm, ông vẫn yên tâm.
Đợi lúc con út Cá Chép sang chơi, ông kéo con một góc.
Tiêu Cá Chép học đại học ở nước ngoài, chuyên ngành tài chính, nghiệp xong việc ở Phố Wall hai năm về nước. Dựa nền tảng gây dựng, sáng lập công ty đầu tư mạo hiểm riêng, cũng hỗ trợ quản lý bộ tài sản của .
Có điều Tiêu Cá Chép tính tình tự do tản mạn, tâm sự nghiệp nặng, dành nhiều thời gian cho việc ăn chơi hưởng thụ và gia đình.
Anh tuy sống cùng bố ở tứ hợp viện, nhưng một tuần bảy ngày thì sang đây đến tám .
Hôm nay sang lão phụ lén lút kéo một góc, buồn bực hỏi: "Bố, bố chọc giận ?"
"Nói bậy! Bố mày là điều thế ?" Tiêu Chính thổi râu trừng mắt.
Tiêu Cá Chép vội vàng dỗ: "Vâng , bố là điều nhất, là con chuyện."
Tiêu Chính hừ một tiếng, đó : "Bố mày giúp bố một việc."
"Việc gì ạ?"
Tiêu Chính quanh quất, thấy bóng dáng An Họa mới ghé sát tai Cá Chép : "Mày giúp bố trộm điện thoại của mày đây."
"Trộm điện thoại? Để gì ạ??"
"Hỏi nhiều gì? Bảo trộm thì cứ trộm !"
Tiêu Cá Chép chẳng chuyện giúp bố mà rõ đầu đuôi.
Tiêu Chính hết cách, đành : "Mày mà trộm giúp bố, bố sẽ mách mày chuyện mày ly hôn!"
"..."
Tiêu Cá Chép ly hôn hai , và là thứ ba.
Tuy rằng nào cũng là chia tay trong hòa bình, ngoại tình, bạo hành, ai với ai, nhưng vì hôn nhân tồn tại quá ngắn, tìm bạn gái mới chỉ trong vòng nửa năm, nên cứ nghi ngờ là kẻ trăng hoa, lải nhải giáo huấn suốt một thời gian dài.
Tiêu Cá Chép ca bài ca học tập các chị, chuyên nhất, tìm bạn đời chân ái, đừng chơi bời trêu hoa ghẹo nguyệt nữa.
Trời đất , nào cũng là chân ái mà, đối với cô nào cũng chung thủy, chỉ là tình yêu đến nhanh mà cũng nhanh thôi.
Hơn nữa, lẽ do hấp dẫn những giống , quan niệm về tình yêu nhất quán, còn đề nghị chia tay cả cơ.
Tiêu Cá Chép suy nghĩ một hồi, quyết định theo bố.
Chẳng chỉ là lấy điện thoại của thôi , chuyện cỏn con!
Tiêu Cá Chép dễ dàng lấy điện thoại, hỏi Tiêu Chính: "Bố, tiếp theo bố định gì? Con nhé, nếu bố định gì gây hậu quả nghiêm trọng thì con giúp ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vo-ca-phao-hoi-dat-con-theo-chong-nhap-ngu/chuong-470-ngoai-truyen-1.html.]
"Yên tâm, chuyện !" Tiêu Chính dặn con trai: "Mày tìm xem, trong điện thoại mày quả cà chua nào , mau xóa cho bà ."
Ánh Trăng Dẫn Lối
"Cà chua.... " Tiêu Cá Chép lướt lướt, "App truyện Cà Chua ạ?"
" đúng đúng, chính là nó, xóa xóa xóa!"
Tiêu Cá Chép do dự: "Mẹ giận ạ?"
Tiêu Chính: "Ly hôn..."
Tiêu Cá Chép: "Con xóa!"
Đợi , cùng lắm thì tải là chứ gì.
Tiêu Cá Chép gây án xong, lén lút trả điện thoại về chỗ cũ, ai ngờ đụng mẫu đại nhân!
"Con cầm điện thoại của gì?" An Họa nghi ngờ .
Tiêu Cá Chép gượng: "Không gì ạ, chỉ là... con xem điện thoại của còn dùng , thì con mua cái mới cho ."
An Họa nheo mắt .
Tiêu Cá Chép vội vàng chuồn lẹ.
An Họa cầm lấy điện thoại, nhanh phát hiện điểm khác thường, theo hướng con trai bỏ chạy, hừ một tiếng.
Tiêu Chính phát hiện vợ tiểu thuyết cái app Cà Chua lưu manh nữa.
Bà trực tiếp chuyển sang xem livestream của mấy gã lưu manh!
Tiêu Chính oán niệm An Họa đó, đeo kính lão, ôm cái máy tính bảng, say sưa xem một đám đàn ông nhảy nhót.
Tiêu Chính chắp tay lưng mặt An Họa, lượn qua lượn mấy vòng cũng chẳng thu hút sự chú ý của bà.
"Hừ!"
An Họa rốt cuộc cũng chịu ngẩng đầu lên.
Bà liếc Tiêu Chính một cái: "Sao thế?"
"Mình..." Tiêu Chính chỉ cái máy tính bảng, tức giận : "Bọn họ đang cái gì thế?"
"Nhảy đấy."
"Thế mà gọi là nhảy ? Đá cái chân qua , cái gọi là õng ẹo tạo dáng thì ! Vợ xem , chân thì gầy dài như cái que tăm, gì mà ? hồi trẻ chân dài, rắn chắc lực, hơn đứt bọn ! Có ?"
An Họa nhịn , gật đầu: "Phải ."
"Cho nên , đừng xem nữa, mắt kém , xem mấy cái thứ hại mắt lắm." Tiêu Chính ghét bỏ cái máy tính bảng, "Sau dùng ít đồ điện t.ử thôi, bảo bức xạ đấy, cho sức khỏe ."
An Họa gật đầu: "Được, dùng ít thôi."
Tiêu Chính vui mừng: "Mình đồng ý hả? Hề hề, đúng đấy, gì . Hôm nào dẫn Thượng Hải, đến cái chỗ Disney gì đó chơi."
"Ông mà cũng Disney á?"
" lên mạng tra chứ , bảo là chỗ đó thanh niên thích lắm."
Tiêu Chính cảm thấy An Họa tuy hơn 80 nhưng tâm hồn vẫn trẻ trung. Bà sẵn sàng thử những điều mới mẻ, thích chơi những thứ giới trẻ chơi, chuyện hợp gu với đám cháu chắt.
Từ khi Tiêu Chính về hưu, ông cùng An Họa du lịch khắp nơi, hai gần như hết cả đất nước. Qua tuổi 75 mới chịu yên, ít xa.
Hơn mười năm đó là thời gian Tiêu Chính cảm thấy vui vẻ nhất đời , vướng bận công việc, con cháu ồn ào, chỉ ông và An Họa, thì , gì thì .
Tiêu Chính càng nghĩ càng hoài niệm quãng thời gian đó, kích động : "Chúng cũng lâu chơi xa, thu dọn hành lý, mai luôn, giờ bảo Tiểu Vương đặt vé máy bay."
Nói đoạn, Tiêu Chính định gọi thư ký sinh hoạt . An Họa vội vàng ngăn : "Ông Disney là chỗ thế nào ?"
" , công viên giải trí, chỗ để chơi."
"Thế mà ông còn đòi đưa , ông quên chúng bao nhiêu tuổi hả?"
"Tuổi tác thì sợ gì, sức khỏe chúng bệnh tật gì , dạo một chút, ngắm nghía một chút cũng mà."
An Họa lắc đầu: "Thôi, hành cái già nữa . Giờ chỉ ngày ngày trồng hoa, lên mạng, chẳng cả."
Một câu bình thường, nhưng Tiêu Chính xong như sét đánh.
Chẳng cả?
Đây là mất ham khám phá thế giới ? Không còn tò mò với những điều mới mẻ nữa? Đây là... già thật ?
Không lâu , An Họa thấy Tiêu Chính đó lau nước mắt.
Bà hoảng hốt: "Ông cái gì? Ai bắt nạt ông?"
Bà hình như bắt nạt ông ? Tiểu thuyết cũng , livestream cũng xem nữa mà.
"Vợ ơi, hu hu hu.... Mình già thật ...."
An Họa: ".... Ông xem tuổi của ? hơn 80 , già từ lâu ."
"Trước là già nhưng tâm già, giờ thì tâm cũng già ."
Cũng chẳng chạm dây thần kinh nào của đồng chí Thiết Trụ mà ông thương tâm mãi dứt, An Họa dỗ mãi cũng nín cái lão già trẻ con .
Thế là bà : "Nếu ông đủ thì chúng bàn chuyện thằng út ly hôn ."
Tiếng của Tiêu Thiết Trụ im bặt ngay lập tức.