Vợ Chồng Pháo Hôi Hôm Nay muốn Làm Giàu - Chương 101

Cập nhật lúc: 2025-10-07 01:39:36
Lượt xem: 52

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

Thấy thế, bọn họ lặng lẽ bám theo.

theo một lát thì mất dấu.

“Nực !” Lý Chước Hoa cam lòng tìm kiếm khắp con hẻm tối tăm, c.h.ế.t chóc: “Cái đám tiểu mao tặc , trơ mắt chúng , chớp mắt biến mất!”

“Ừm…” Ngân Huyền tựa lưng xương bức tường cuối ngõ, cẩn thận cảm ứng một chút: “Nơi đây d.a.o động linh lực, chúng như thể biến mất hư vô .”

Thẩm Hạc Phong quẻ tượng hề đưa lời nhắc nhở nào, bĩu môi : “Quả nhiên tính , nơi ở của chúng thuật pháp tránh bói toán.”

Lục Gia Nghiêu theo sư tỷ loanh quanh, miệng hùng hồn đầy lý lẽ: “Thảo nào! Ta bảo đều đám trộm khó bắt. Chúng chạy ngõ nhỏ là thể biến mất, Quẻ Tu cũng tìm . Đây là công pháp kỳ quái gì ? Ta lớn chừng từng qua, kỳ lạ…”

Hắn sang Ôn Sương Bạch đang xổm ở góc tường, thúc giục Truy Tung Điệp của Tạ Tử Ân: “Sương Bạch, Nhẫn Trữ Vật của chúng còn lấy về ? Năm vạn linh thạch khi nào mất trắng …”

“Không thể nào!” Ôn Sương Bạch ngắt lời , tinh quang lấp lánh trong mắt: “Ngươi nghĩ vì mượn Truy Tung Điệp của Trưởng lão Diệp?”

Tối qua, khi nảy ý tưởng ở bờ ruộng, Ôn Sương Bạch lên Huyền Thiên Kính tìm kiếm nhiều thông tin về băng nhóm trộm cắp ở Đế Châu.

Băng nhóm bắt đầu gây sóng gió từ mấy năm , nhưng vẫn tồn tại đến tận bây giờ, nguyên nhân chính ba.

Một, kỹ thuật trộm cắp của chúng quả thật thuộc hàng nhất lưu. Nếu Ôn Sương Bạch luôn mong chờ trộm, nàng cũng phát hiện một làn gió thổi qua phố ẩn giấu một ! Chính làn gió đó gây chú ý mà cầm Nhẫn Trữ Vật của nàng!

Hai, cho dù nhận tung tích kẻ trộm, chỉ cần chúng chạy đường tắt, biến mất khỏi tầm của ngươi trong một giây, chúng thể rời dấu vết! Cũng vì thế, nơi kẻ trộm hoạt động sôi nổi đều trải rộng những con phố lớn ngõ nhỏ tựa như mê cung.

Ba, nơi ở của chúng thuật pháp tránh bói toán, Quẻ Tu thể tìm .

Lúc đó Ôn Sương Bạch thấy kỳ lạ. Một nhóm trộm cắp tu vi cao, vì thể biến mất hư vô ngay mí mắt của tu sĩ cảnh giới cao hơn chúng nhiều?

Hẻm phố gì? Hay cách khác, giấu thứ gì?

Thứ gì thể ẩn trong góc tối của hẻm phố, đón của chúng , và thể tránh bói toán của Đại Lão Quẻ Tu?

Ôn Sương Bạch nhớ đến Chí Bảo môn phái Thanh Linh Sơn—Vô Tận Phòng.

Vô Tận Phòng là pháp bảo thời gian, thứ gì tương tự lâu đài di động ?

Ôn Sương Bạch thuộc lòng các vô thượng pháp bảo của Huyền Thiên Đại Lục, nhưng cái nào phù hợp với miêu tả.

đời , nhiều bí cảnh, nhiều di sản do các Đại Lão ẩn cư để .

Nàng nghĩ, khả năng, tổ tiên của băng nhóm trộm cắp là kẻ trộm mộ, đó đào bảo bối từ bí cảnh, mở gia tộc trộm cắp suốt đời?

Vô Tận Phòng cũng Tránh Chiếm Chi Thuật (thuật tránh bói toán). Bên trong đặt hương dẫn điệp của Trưởng lão Diệp.

Hứa Các chủ Hứa và Tào Hưng mang Vô Tận Phòng đến Đế Châu, tự nhiên cũng sợ Vô Tận Phòng trộm. Truy Tung Điệp Trưởng lão Diệp mang đến cũng là để phòng ngừa chuyện xảy .

Nếu nàng đoán đúng, thì tối nay, họ sẽ lời lớn!

Ôn Sương Bạch kích động Tạ Tử Ân đang mặt đất, dùng Y Cốt Chi Linh thúc giục Truy Tung Điệp tỉnh .

Cánh điệp mỏng như cánh ve dần dần xòe linh lực màu xanh lục óng ánh.

Truy Tung Điệp tỉnh , vẫy cánh, như tinh linh bóng đêm, nhẹ nhàng lượn vòng quanh hai .

Tạ Tử Ân chậm rãi mở mắt, đó thẳng tắp mắt Ôn Sương Bạch mà hề né tránh.

Hai bốn mắt .

Ôn Sương Bạch khựng .

“Con bướm quá!” Lục Gia Nghiêu xổm xuống, hai tay chống cằm, mê mẩn ngắm: “Thảo nào Diệp Trưởng lão  coi nó như con mà nuôi, nó thật sự quá !”

“Con sâu nhỏ Lão Diệp mua ở nhà đấu giá mười năm , tốn 1 triệu linh thạch.” Thẩm Hạc Phong xoa cằm: “Lão Diệp giàu thật. Độc Y Tạ, dùng xong, ngươi cho chơi hai ngày, trả cho Lão Diệp.”

Truy Tung Điệp lượn vòng nhẹ nhàng, đó đậu vai Tạ Tử Ân.

Ôn Sương Bạch dời tầm mắt, giả vờ như dậy, châm chọc Thẩm Hạc Phong: “Nằm mơ , ngươi mà nó c.h.ế.t, chúng đền nổi .”

“Ta hỏi ngươi ?” Thẩm Hạc Phong âm hiểm: “Lão phu hỏi Tạ Tử Ân!”

Ôn Sương Bạch: “……”

“Vậy ngươi mơ còn hơn.” Tạ Tử Ân liếc một cái, đầu ngón tay dùng linh lực chạm Truy Tung Điệp.

Truy Tung Điệp vẫy cánh, bay thẳng về phía vùng ngoại ô Đế Châu.

Bóng đêm càng sâu, Truy Tung Điệp bay càng xa. Sáu im lặng theo phía , cho đến nửa đêm, Truy Tung Điệp dừng ở một bãi cỏ, bất động.

Tạ Tử Ân thu hồi Truy Tung Điệp, về phía Ôn Sương Bạch, : “Ở gần đây .”

“Được.” Ôn Sương Bạch cẩn thận lấy một lá bùa. Nàng về phía đồng đội: “Chuẩn xong ?”

Lý Chước Hoa rút kiếm, ý chí chiến đấu sục sôi: “Sẵn sàng bất cứ lúc nào!”

“Ừm.” Ngân Huyền gật đầu.

Thẩm Hạc Phong kiểu âm dương quái khí: “Nhanh lên, nhanh lên g.i.ế.c c.h.ế.t đám tiểu mao tặc , lão phu còn về ngủ mơ!”

Ôn Sương Bạch nhún vai: “Được, …”

“Khoan !” Lục Gia Nghiêu lấy cây sáo, hít sâu một , tự cổ vũ bản , gật đầu: “Được !”

Nghe , linh lực ở đầu ngón tay Ôn Sương Bạch kích động, bao bọc lấy lá bùa. Lá bùa nháy mắt kích hoạt!

Giây tiếp theo, Rầm! Rầm! Rầm! Tiếng nổ lớn liên tiếp vang lên xung quanh, như sấm sét giữa trời quang.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vo-chong-phao-hoi-hom-nay-muon-lam-giau/chuong-101.html.]

Bóng đêm xung quanh vẫn dày đặc, nhưng ngay giữa núi rừng bóng cây lay động, theo tiếng nổ phá, một tòa tháp lâu bảy tầng ẩn hiện, giống như ảo cảnh, như hải thị thận lâu (ảo ảnh) hiện .

“Mau! Chính là lúc !” Ôn Sương Bạch hạ lệnh. Năm nhanh nhất thể, lập tức bay về phía tòa tháp lâu chấn động hiện tàn ảnh đó!

 

Vừa bước trong tháp lâu, tiếng côn trùng và tiếng gió ban đêm biến mất hết, đó là một mảnh ồn ào.

“Trời ơi, thế ?? Sao trong lâu tiếng sấm?”

“Chạy mau, lâu đang rung chuyển!! Cảm giác sắp sụp !”

“Ta bảo nghề sẽ Thiên Lôi đ.á.n.h mà!!”

“Im miệng! Ngươi ngủ ngu , Ẩn Nguyệt Lâu chúng thể sét đ.á.n.h !”

“……”

Lối tháp lâu một đám thị vệ canh giữ. Ẩn Nguyệt Lâu đột ngột xảy khác thường, họ , vẫn còn bàng hoàng chuyện gì xảy bên trong. Đang chuẩn bàn bạc nên gì, thì bất ngờ thấy năm từ từ hiện mặt.

“Kẻ nào tự tiện xông ——”

Ôn Sương Bạch dám lơ là cảnh giác, kịp đ.á.n.h giá môi trường xung quanh, Hỏa Linh Tiên lập tức tay. Vừa tay dùng hết lực, dám giữ chút nào.

Thân roi đỏ rực như rắn, nhanh như chớp, trói chặt lấy cổ nam nhân, siết chặt , đó ngất , cho đối phương cơ hội hết lời. Hỏa Linh Tiên đ.á.n.h ngất xong một , liền nhanh chóng bay đến tiếp theo. Trong lúc quấn quanh, từng miếng Thiên Diệp Nhận thêm nguyên liệu bay , quét sạch về phía địch quân một cách chính xác.

Ôn Sương Bạch— từng Quỷ Mị, Nhện Thực Cốt, Yêu Thụ Ngàn Năm trong Thánh Tháp đ.á.n.h cho tơi tả— đám thị vệ mặt chống cự yếu ớt, ngã xuống đất như từng luống rau hẹ, vẻ mặt kinh ngạc.

Sao thế ? Dễ dàng ư?

Không , mạnh đến ???

Ôn Sương Bạch nghi ngờ bản , nghi ngờ kẻ địch, nghi ngờ nhân sinh, tay càng nhanh hơn!

Mà Lý Chước Hoa càng chịu yếu thế!

Ngay khi rơi xuống đất, Lưu Hồng Kiếm bay , chuôi kiếm đ.á.n.h mạnh giữa trán một . Người đó hét lên ngã gục. Lưu Hồng Kiếm xoay tròn, kiếm nhảy lên bằng phẳng, như Ngũ Chỉ Sơn, phách xuống đầu tiếp theo, đ.á.n.h đó ngất .

Hai chiêu quá nhanh, quá hung tàn. Đối thủ sửng sốt hồi lâu, cuối cùng cũng phản ứng , hét to.

“Địch tập! Địch tập! Địch ——”

“Có xông ! Là ——”

“Cứu mạng ——”

Tiếng kêu cứu đột nhiên im bặt.

Đông, đông, đông.

Ánh sáng còn sót , roi và ám khí của Ôn Sương Bạch bên trái tiễn hết đến khác. Đám thị vệ mặt đất đổ rạp trong chớp mắt.

Thấy giảm bớt, Lý Chước Hoa vội vàng, hình cực nhanh, chịu thua giành ‘đầu ’ với Sương Bạch sư !

Nàng, nàng, đều là của nàng!

Phía hai , Tạ Tử Ân, Thẩm Hạc Phong, Lục Gia Nghiêu .

“……”

Thôi kệ.

Tạ Tử Ân đơn giản lấy cuốn Luật Pháp Cửu Châu dày cộp, mở đến chỗ xem đó, tiếp tục .

Lục Gia Nghiêu cầm cây sáo, chắc chắn : “Hình như Chước Hoa sư tỷ và Sương Bạch sư cần tay nữa …”

“Hóa Quẻ Tượng khi xuất phát là ý ?” Thẩm Hạc Phong cố ý bói một quẻ khi cửa. Trên mai rùa hiện lên một bức tranh cắt lúa. Hắn còn tưởng rằng là mùa thu hoạch, họ liều mạng một phen mới thu hoạch. hiện tại, cảm thấy: “Dễ dàng như cắt lúa ?”

Nghe thấy tiếng kêu cứu, càng ngày càng nhiều từ lầu chạy xuống. Nhìn thấy năm ở cửa thế thể đỡ, họ hoảng sợ .

“Đệ tử Thanh Linh Sơn! Là tử Thanh Linh Sơn đuổi tới!”

“Ta sớm , ơn điệu thấp một chút, đừng trộm đồ của Bảy Đại Môn Phái! Các ngươi cứ ! Giờ !”

từ đến nay từng ai phá lâu mà ! Ngay cả ở Tử Viêm Giới cũng chúng !”

“...Mau mau mau, mau bẩm báo Lâu Chủ và Ba Đại Trưởng Lão! Chỉ bốn họ mới sức đ.á.n.h một trận!”

Đáng tiếc, những vẫn .

Lâu Chủ và Ba Đại Trưởng Lão của họ, vì thức trắng đêm nghiên cứu Kim Châu Tử quái dị của Ôn Sương Bạch, mà nổ bất tỉnh nhân sự.

Cường ca thấy tiếng nổ mạnh liền cảm thấy . Hắn dẫn các tiểu lên lầu bảy, thấy Tứ Đại Cao Thủ của Ẩn Nguyệt Lâu sắp nguội lạnh.

“Cường ca, bây giờ!” Các tiểu sợ hãi hỏi. Bọn họ những , giỏi trộm, giỏi chạy, giỏi ẩn náu nhưng giỏi đánh! Nếu giỏi đ.á.n.h thì họ còn kẻ trộm gì? Trực tiếp tử Bảy Đại Môn Phái chẳng thơm hơn ?

“Ta lầu bảy cũng thể rời , chúng mau!” Cường ca nhanh chóng quyết định. Hắn vơ đại một nắm đồ quý giá từ đất, nhét ngực, dẫm lên chân của Trưởng Lão nổ thịt nát xương tan, dẫn tiểu chuồn bằng lối ẩn nấp.

Bên ngoài đêm đen gió lớn.

Màn đêm khiến họ cảm giác an . Ngay khi Cường ca và đám thở phào, thi triển bộ pháp định cao chạy xa bay, một nam tử tóc bạc chống kiếm, chặn đường của họ, lịch sự hỏi: “Chào buổi tối, các ngươi tự , tay đưa các ngươi đây?”

Thư Sách

Mấy .

Cường ca nhận dường như g.i.ế.c họ, hai lời, lập tức “bụp” quỳ xuống, vô cùng cốt khí, còn khó coi hơn : “Chào buổi tối! Chúng tự ạ!”

Ngân Huyền dịu dàng: “Ngoan.”

Đỡ tay.

 

Loading...