Vợ Chồng Pháo Hôi Hôm Nay muốn Làm Giàu - Chương 118

Cập nhật lúc: 2025-10-08 11:42:49
Lượt xem: 50

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

Thẩm Hạc Phong: “???”

Tạ Tử Ân chút nể nang: “Đừng khác, vai hề chính là ngươi.”

Ngân Huyền ôn nhu : “Tiếng sáo của Tam Thổ quan trọng đối với chúng .”

Lý Chước Hoa cũng vòng vo tam quốc, thẳng: “Ngươi thậm chí còn thể chỉ đường, theo chúng cũng chẳng ích gì.”

“Hơn nữa Tam Thổ vận khí , theo lòng kiên định (ngụ ý: tin Tam Thổ).” Ôn Sương Bạch vỗ vỗ Thẩm Hạc Phong, hề chút luyến tiếc nào: “Tự ở bí cảnh mà tự lo lấy , chào ngài nhé.”

 

Nói thì như , nhưng Ôn Sương Bạch cảm thấy, cái hố cây lớn của Thần Thụ Tinh Nguyệt là nơi an nhất trong bộ bí cảnh.

Thế là, cả nhóm đưa Thẩm Hạc Phong trở , và một tay đẩy xuống hố. Sau đó khiêng Lục Gia Nghiêu đang nhập định, chạy ngược trở theo con đường họ đến.

Thẩm Hạc Phong vỗ vỗ mông, gầm gừ bò dậy từ trong hố, chui sâu trong cỏ dại, tìm một chỗ xuống, bắt đầu ngưng thần nhắm mắt, dùng thể cảm nhận Khí trường Thiên Đạo, ý đồ bình , đưa Khí trường Thiên Đạo nhiễu loạn về đúng vị trí.

Tuy rằng đây việc cảnh giới của thể , nhưng bạn lòng lang sói (bằng hữu) đúng.

Luôn thử một chút, lỡ thì ?

 

Trước khi đoàn Ôn Sương Bạch kịp chạy về Thông Thiên Sơn Mạch, Lục Gia Nghiêu phá cảnh thành công, và tỉnh .

Ôn Sương Bạch c.ắ.n một viên Tích Cốc Đan, mơ hồ đầu với Tạ Tử Ân: “Ngươi xem đó, thể tỉnh kịp lúc mà.”

Âu Hoàng ( may mắn) đùa !

Lục Gia Nghiêu đang nhập định thể dễ dàng hoạt động.

Bốn sợ đ.á.n.h thức , dẫn đến phá cảnh thất bại công cốc (kiếm củi ba năm thiêu một giờ). Thế là suốt dọc đường, họ cùng khiêng tảng đá Lục Gia Nghiêu đang , cẩn thận như khiêng kiệu mà mang trở về.

Ngân Huyền Lục Gia Nghiêu, thật lòng chúc mừng: “Tam Thổ sư , cuối cùng ngươi cũng tỉnh .”

So với việc thành công bước Động Hư Cảnh, Lục Gia Nghiêu một chuyện đáng để vui mừng hơn.

Cậu nhảy xuống khỏi tảng đá, lao về phía các đồng đội thiết, giọng nam cao vang lên khác thường: “A a a, các ngươi chọn giữa và Thẩm điên ! Ta vui quá, các ngươi đối với quá!”

Ôn Sương Bạch, Tạ Tử Ân, Lý Chước Hoa đồng thời né tránh.

Chỉ Ngân Huyền lười né nên , Lục Gia Nghiêu ôm lấy. Hắn nghiêng đầu, đưa tay vỗ vỗ đầu sư , hề giấu giếm : “Ừm... Thật lên đường liền hối hận.”

Hắn đáng lẽ nên chọn Sư Thẩm, cần khiêng.

Một bên, Ôn Sương Bạch tò mò hỏi: “Sao ngươi xảy chuyện gì?”

Lục Gia Nghiêu đầu , cái miệng nhỏ liền bắt đầu bép xép   chuyện kịp thở: “Ta đương nhiên đều chứ! Ta thấy các ngươi đang chuyện, nhiều xen , nhưng nhịn, mấy ngày nay nghẹn c.h.ế.t ...”

 

Cả nhóm: “...?”

Cả nhóm im lặng tiếp tục lên đường. Lý  Chước Hoa thậm chí còn tiện tay khiêng luôn tảng đá lớn.

Ngân Huyền tròn mắt, dịu dàng nhắc nhở: “Không cần khiêng , sư tự .”

Lý Chước Hoa khí phách : “Ta . chỉ là khiêng thôi!”

“……” Ngân Huyền nghĩ nghĩ, nghiêm túc hỏi nàng: “Thế, Sư   Chước Hoa, thể lên ?”

Lý Chước Hoa quan tâm : “Ngươi sợ rơi xuống thì .”

Thế là, Ôn Sương Bạch trơ mắt Đại sư bò lên tảng đá, sấp đó. Bất kể tảng đá rung lắc thế nào, Đại sư vẫn bất động như núi, sấp vững vàng.

Ôn Sương Bạch thôi, xoay bước chân, đến bên cạnh Tạ Tử Ân, kể lể  với : “Ta cứ cảm giác, từ khi tới đây, gặp đều bình thường cho lắm...”

Tạ Tử Ân để hơn nửa đan d.ư.ợ.c cho Thẩm Hạc Phong, vì khi tay nữa, liền tập trung luyện chế đan dược. Nghe , ngẩng đầu mà đáp : “Vì ngươi cảm thấy chính bình thường?”

Ôn Sương Bạch: “……”

Ôn Sương Bạch thu ý , giẫm mạnh lên chân một cái.

Tạ Tử Ân: “.”

...

Sau khi Lục Gia Nghiêu tỉnh táo, tốc độ của cả nhóm nhanh hơn nhiều. Nửa canh giờ , họ chạy về đến Thông Thiên Sơn Mạch.

Cây ở Thông Thiên Sơn Mạch giống thủy sam, quá nhiều cành, cây thẳng tắp, khó leo.

Sau khi bàn bạc, cả nhóm xem liệu thể dùng ngự kiếm để bay lên .

Lục Gia Nghiêu hình gần giống Thẩm Hạc Phong, Ôn Sương Bạch đưa bộ đằng y của Thẩm Hạc Phong cho . Năm mặc đằng y, đến cây Thông Thiên thẳng tắp đ.â.m thẳng lên trời ở cạnh bên, từng nhảy lên kiếm.

Lưu Hồng Kiếm của Lý Trác Hoa tương đối rộng, Ôn Sương Bạch đầu tiên bước lên.

 

Lục Gia Nghiêu cũng định theo bước lên, kết quả cây leo cao nhất (Tạ Tử Ân) gạt .

Lục Gia Nghiêu: “……”

Lục Gia Nghiêu lắc lắc cái đầu gỗ lớn, tìm Ngân Sư của .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vo-chong-phao-hoi-hom-nay-muon-lam-giau/chuong-118.html.]

Chuẩn xong, một thanh kiếm đỏ và một thanh kiếm bạc ngay lập tức bay lên trời, lao thẳng lên cao!

Ôn Sương Bạch bên ngoài qua mắt cây, chỉ thấy họ càng bay càng cao, cây cối chiều cao khác đối diện Thông Thiên Sơn Mạch ngừng lùi xuống. Tầm phía trở nên càng thêm rộng rãi.

, chẳng mấy chốc, ngay khi họ sắp bay qua độ cao mười mấy tầng lầu, Lưu Hồng Kiếm liền dừng một cách khó hiểu!

Lý Chước Hoa dốc hết sức lực.

Trong điều kiện bình thường, ngoài Thánh Tháp, nàng thể dựa chiêu ngự kiếm kỹ thuật để lật vài trăm vòng giữa tầng mây. ở đây, mặc cho nàng cách nào, Lưu Hồng Kiếm chân vẫn im nhúc nhích.

Hơn nữa, càng thúc giục ngự kiếm thuật mạnh mẽ, nàng càng cảm nhận rõ ràng một luồng lực lượng tương tự đàn hồi trở từ tấm chắn vô hình trung.

Lưu Hồng Kiếm chẳng may, liền rơi thẳng tắp xuống .

Kiếm Bạc dừng phía , chờ đợi Kiếm Hồng lao lên, thấy thế, nhẹ nhàng né tránh.

Phanh! Phanh! Phanh!

Lưu Hồng Kiếm rơi xuống như băng, tạo một cái hố lớn ngay mặt đất.

Ôn Sương Bạch mắc kẹt trong bộ đằng y vụng về, va đập đến mắt đầy xẹt.

Nàng mặt đất lấy sức  định lật , để mở khóa kéo eo mà bò ngoài.

Kết quả, một cây bên cạnh liền lật tới, đó, đè thẳng lên nàng.

Rắc một tiếng, Ôn Sương Bạch rõ ràng chân gỗ lớn của áp gãy.

Nàng chậm rãi ngước mắt, xuyên qua mắt cây nhỏ bé, thẳng cái cây đang đè lên .

Ôn Sương Bạch: “……”

Tạ Tử Ân: “……”

 

Kiếm Bạc rơi xuống đất vững vàng.

Ngân Huyền và Lục Gia Nghiêu thấy , mở khóa kéo đằng y ngoài, đồng tâm hiệp lực khiêng Tạ Tử Ân khỏi Ôn Sương Bạch.

Đường ngự kiếm bay lên rõ ràng thông, năm liền tạm thời nghỉ ngơi chỉnh đốn ở đối diện Thông Thiên Sơn Mạch.

Ôn Sương Bạch một ôm bộ đằng y trong góc, lật lật xem xét chân gỗ cẩu nam nhân áp gãy.

Bốn còn cách đó xa.

Lý Trác Hoa khẳng định với Tạ Tử Ân đang tới phát đan dược: “Sương Bạch sư chắc chắn giận ngươi!”

Lục Gia Nghiêu gật đầu điên cuồng: “Ta cũng cảm thấy, Tạ sư ngươi cũng quá sơ suất, thể áp gãy chân sư ? Ngươi mau dỗ sư !”

Ngân Huyền chỉ liếc một cái, trong mắt rực rỡ chữ ‘ngươi xong ’.

Tạ Tử Ân nữ tử trong góc đang nhíu chặt mày vì rõ ràng đang suy tư điều gì, hề cảm thấy như .

Hắn : “Không đến mức.”

bộ đằng y nàng bỏ tiền mua, lấy nguyên liệu từ thiên nhiên.

Thế nên, mặc dù hỏng mất một chân, nàng nhiều lắm cũng chỉ mắng thầm vài câu trong lòng, chứ sẽ giận thật.

Tạ Tử Ân phát xong đan d.ư.ợ.c cho ba thích xem kịch , liền về phía Ôn Sương Bạch.

Nhận thấy tiếng bước chân, Ôn Sương Bạch đầu , thấy rõ tới, liền cực kỳ bất thiện mà liếc một cái sắc lẹm (đao ).

“36.” Tạ Tử Ân nhướn mày .

Ôn Sương Bạch khó hiểu: “Cái gì 36?”

Tạ Tử Ân trả lời nhẹ nhàng: “Lần thứ 36 ngươi lườm (trừng) .”

Giọng điệu Ôn Sương Bạch cũng bất thiện: “…… Thế nào, khoe khoang với ngươi đếm ?”

Tạ Tử Ân tiến thoái chừng mực, vòng qua chủ đề , xổm bên cạnh nàng, cố gắng giọng điệu ôn hòa mà hỏi thăm: “Vẫn thể sửa chứ?”

“Sửa thì thể.” Ôn Sương Bạch chống cằm, Thông Thiên Sơn Mạch đối diện, đăm chiêu : “ thấy sửa xong cũng vô ích .”

Trước đây nàng luyện chế đằng y là để vượt qua Thông Thiên Sơn Mạch.

hiện tại, mục đích của họ là lên trời cao.

Rõ ràng, đằng y hiện giờ thể đáp ứng nhu cầu lên trời của họ.

Tạ Tử Ân khẽ gật đầu, đồng ý với lời nàng: “Ừm.”

Trong lòng Ôn Sương Bạch lờ mờ vài ý tưởng.

Thư Sách

Muốn lên trời cao, hoặc là bay, hoặc là leo, hoặc là mượn dùng đạo cụ.

Chỉ ba con đường thôi.

Hiện giờ bay , leo cũng , chỉ còn một lựa chọn.

Cần để sử dụng đạo cụ, sử dụng đạo cụ gì để lên đây?

Ý nghĩ của Ôn Sương Bạch mắc kẹt ở đây.

Nàng nghiêng đầu, ghé sát đàn ông mặt, hỏi: “Cho ngươi một cơ hội lập công chuộc tội, ngươi qua đó chạy vài vòng cho xem, ?”

Tạ Tử Ân cụp mắt nàng, giơ tay, nhẹ nhàng đặt lên gáy nàng, đó dùng sức một chút, đẩy đầu nàng : “Không .”

Người đàn ông cao ráo, năm ngón tay càng thêm thon dài, gần như bao bọc lấy bộ gáy nàng. Cảm giác xâm lược thuộc về đàn ông ập đến, khiến đầu óc Ôn Sương Bạch ong lên, thất thần.

 

Loading...