Vợ Chồng Pháo Hôi Hôm Nay muốn Làm Giàu - Chương 133
Cập nhật lúc: 2025-10-10 12:52:07
Lượt xem: 71
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ôn Sương Bạch gượng.
Ngân Huyền thở dài, giọng như như : “Thật là đau lòng, thương tổn đến tận tâm can.”
Ôn Sương Bạch xoa xoa tay: “Đại sư , ngươi đừng nữa, mà lương tâm cũng đau.”
“Hừm, dám , là do lầm , tin lầm .” Ngân Huyền lảo đảo về phía khung gỗ ghép hình, xuống cùng Ôn Sương Bạch, mấy mảnh giấy nhỏ bàn với đôi mắt vô hồn: “Thôi , đây cũng thèm so đo với hai các ngươi nữa. Cùng lắm là theo ngươi ghép hình cho đỡ buồn.”
Tóc bạc của Đại sư rũ xuống đất. Khí chất mệt mỏi, uể oải như thể một cơn gió thổi qua cũng thể tan biến.
Ôn Sương Bạch thầm mắng Tạ Tử Ân một trận trong lòng, nhưng vẻ mặt tỏ vẻ mừng rỡ: “Tuyệt vời, vẫn là Đại sư thương .”
Ngân Huyền đáp lời, mơ hồ nhặt lấy một mảnh giấy nhỏ, đôi mắt vô hồn lướt qua: “Mảnh nên ở đây.”
Ôn Sương Bạch theo bản năng qua, tấm gỗ thêm một đường kẻ đen ăn khớp với những mảnh khác. Hoàn hảo tì vết.
Ôn Sương Bạch trầm mặc.
Thật là đáng sợ. Sư nàng quá thiên phú để ghép hình !
Phải , ghép hình đòi hỏi sự tinh tế, kiên nhẫn và tính toán. Người bình thường dù ngừng nghỉ cũng mất vài tháng mới thể .
Đại sư còn tỉnh hẳn, một tay nhặt, một tay đặt, hề do dự mà ghép đúng vị trí!
Ôn Sương Bạch nghĩ, hèn chi trong sách Tạ Tử Ân điên cùng kết bạn ác. Người tuy yếu đuối, nhưng là một thiên tài rời rạc .
Ôn Sương Bạch lập tức chắp tay cung kính thỉnh giáo tên thiên tài rời rạc : “Đại sư , mảnh ngươi ghép dựa tiêu chí gì?”
Ngân Huyền lắp một mảnh khác khung với động tác chậm rãi, như sắp ngủ gục. Giọng lãnh đạm : “Không dựa gì cả, thấy nó nên ở đó.”
Ôn Sương Bạch: “…………”
Thôi , mạnh mẽ luôn tùy hứng.
Tinh Thần Lực Của Ngân Huyền
Có Đại sư nhập hội, tốc độ ghép hình nhanh hơn gấp bội. Chỉ trong một buổi sáng, bản vẽ thứ nhất thành 80%.
Ôn Sương Bạch dậy, rửa mặt chải đầu, gọi Tào Trưởng Lão đến đưa tiền và sổ sách của Thải Duyên Lâu.
Bên , Tào Hưng đang xử lý các chủ nợ Ôn Phong đến Đế Châu rầm rộ. Hắn bận đến nỗi xoay như chong chóng.
“Ôn Nhị Bạch, ngươi tự đến!” Tào Hưng lên tiếng trách móc Huyền Thiên Kính.
Ôn Sương Bạch mặt mày thành khẩn: “Tào Trưởng Lão, đang bận bịu sáng tạo thành quả lớn nhất cho Thanh Linh Sơn chúng đây. Ngài đừng trách .”
Tào Hưng câm nín.
Hắn bận bịu thực sự. Người đòi nợ nhiều vô kể, ai cũng đến Thanh Linh Viện để gào thét. Tào Hưng buộc mặt trấn áp các chủ nợ vẫn đang kích động.
Ôn Sương Bạch sai, tính tình Ôn Phong định. Vừa thả , chuyện đầu tiên là cờ bạc, gây thêm nợ nần. Hắn còn đe dọa sẽ tự sát nếu tiền trả.
Các chủ nợ thấy , liền cho rằng Ôn Phong sắp c.h.ế.t, vội vàng đổ xô tới Đế Châu để đòi tiền.
“Ngươi mau chóng giải quyết chuyện của cha ngươi .” Tào Hưng buông một câu trách móc, dập máy.
Ôn Sương Bạch nhếch môi, nhận lấy Linh Thạch và sổ sách. Nàng phát hiện Ngân Huyền đang chằm chằm những mảnh giấy bàn với đôi mắt gần như tập trung.
“Đại sư ngươi đang gì?” Ôn Sương Bạch tò mò hỏi.
Ngân Huyền trả lời, chỉ đưa tay nhặt lấy một mảnh giấy, chuyển nó sang vị trí khác khung gỗ.
Chỉ một chút xíu đổi, bản vẽ ngay lập tức trở nên rõ ràng hơn hẳn. Toàn bộ tinh thần lực của Đại sư dường như tập trung việc ghép hình trong khoảnh khắc đó.
“Đại sư , ngươi là thiên tài sáng tạo thứ đúng ?” Ôn Sương Bạch kinh ngạc hỏi.
Ngân Huyền chậm rãi nhặt một mảnh khác, lắp . Đầu tóc bạc rối bù vì ngủ lay động: “Ừm, lẽ.”
Ôn Sương Bạch mặt đầy kinh ngạc. Nàng đây ngờ Đại sư còn tài năng .
Ngân Huyền trông vẻ uể oải, nhưng nàng hề tầm thường. Hắn sở hữu tinh thần lực mạnh mẽ, tuyệt đối thua kém bất kỳ ai. Hắn chỉ thích chiến đấu và thích ngủ mà thôi.
Một hồi , Ngân Huyền thành xong bản vẽ thứ nhất. Đường nét màu đen khắc họa một nữ tử dịu dàng như sương tuyết.
Ngân Huyền lập tức ngã xuống bàn ngủ say.
Ôn Sương Bạch bản vẽ, Ngân Huyền đang ngủ, lắc đầu cảm thán: “Ngủ nhanh thật.”
Nàng cầm Huyền Thiên Kính chiếu tác phẩm thành của Đại sư .
【 Chúc mừng thành bản đồ tinh thần lực. Đặc biệt thưởng một viên Thánh Thạch cho mỗi thành viên trong đội! 】
Ôn Sương Bạch mặt đầy hắc tuyến: “Cái gì? Một viên? Ghép hình cực khổ suốt bao lâu, chỉ thưởng một viên Thánh Thạch?”
Nàng cảm thấy Thánh Tháp quá keo kiệt !
Xây Dựng Lại Chân Dung
Ôn Sương Bạch nhịn than thở. Nàng cất bản vẽ thứ nhất , xoay Ngân Huyền đang ngủ, khi nhận Thánh Thạch một nữa, nàng dám đ.á.n.h thức Đại sư bận rộn nữa.
Nàng bắt đầu nghiên cứu bản vẽ thứ hai. Bản vẽ dường như dễ ghép hơn, chỉ còn 200 mảnh trong hộp ban đầu.
Ôn Sương Bạch cố gắng ghép hình một nữa. Đến buổi chiều, Lục Gia Nghiêu gửi tin nhắn thông báo họ thành công hạ cổ Lục Anh.
Lục Gia Nghiêu: 【 Sư Sương Bạch, thành công nha! Ta và Tạ Sư Võ Châu hạ cổ Lục Anh thành công! 】
Lục Gia Nghiêu: 【 Lục Anh đang điên cuồng mua quà cho Ôn Trưởng Lão ! 】
Ôn Sương Bạch nhận tin nhắn, hài lòng mỉm .
Thôi , một viên Thánh Thạch cũng là tiền. Ít nhất nàng giải quyết vấn đề của cha tồi trong vòng thi đấu !
Nàng tiếp tục ghép hình. Bản vẽ thứ hai thành khi trời tối. Đây cũng là một nữ tử, trông rạng rỡ và mạnh mẽ hơn hẳn nữ tử đó.
Ôn Sương Bạch nhận thêm một viên Thánh Thạch khác cho mỗi trong đội.
Nàng cất hai bản vẽ , thầm: “Tuyệt vời, Đại sư vẫn còn nợ tiền và một bữa ăn tối với Túy Tiên Điêu!”
Chiếc Xe Bò Rung Rinh
Ôn Sương Bạch đến cửa phòng Tạ Tử Ân ở bên cạnh.
“Mở cửa!” Ôn Sương Bạch gõ cửa.
Cánh cửa mở . Tạ Tử Ân áo trắng vẫn luôn sạch sẽ và đẽ.
“Sao?” Tạ Tử Ân lạnh nhạt hỏi.
“Ngươi giải quyết xong , bây giờ đến lượt ngươi xử lý Lão Tào và các chủ nợ .” Ôn Sương Bạch tươi .
Tạ Tử Ân nhạt: “Được, nhưng cần ngươi giúp một chuyện.”
Ôn Sương Bạch nhíu mày: “Chuyện gì?”
“Lên xe.” Tạ Tử Ân , chỉ chiếc xe bò rung rinh ở góc sân.
Ôn Sương Bạch hiểu, nhưng vẫn bước lên xe. Chiếc xe bò lập tức chạy với tốc độ nhanh hơn cả siêu xe hiện đại.
Trong xe, Tạ Tử Ân đưa một danh sách đồ vật cho Ôn Sương Bạch.
“Cái gì?” Ôn Sương Bạch danh sách đồ vật, nhíu mày.
“Linh thạch và các loại tài liệu để chế tạo một thứ thể giúp Ngân Huyền tăng tinh thần lực để ghép hình hơn.” Tạ Tử Ân giải thích.
Ôn Sương Bạch khẩy: “Ngươi thật trả tiền cho Đại sư chứ gì?”
Tạ Tử Ân đáp, chỉ nhạt. Ánh mắt nàng như xuyên thấu.
Ôn Sương Bạch đành chịu thua. Nàng bắt đầu tính toán các tài liệu trong danh sách. Dù , ai cũng mượn tay Đại sư để thành những việc mà thể .
An tĩnh một lát, Ngân Huyền khẽ thở dài: “Là sư phụ tới ?”
Ôn Sương Bạch giấu giếm: “Ừm.”
Đại sư nàng tuy mơ màng, nhưng trong lòng sáng như gương, cái gì cũng rõ ràng.
Lại suy tư một lát, Ngân Huyền bỗng nhiên ngẩng đầu, đồng tử mở lớn, giọng khẽ run, vẻ mặt ‘xong , xong ’: “Tạ Sư là…… giúp ngươi hạ độc Sư phụ ?”
“…… Đương nhiên .” Ôn Sương Bạch cạn lời một lát, thực đau lòng: “Đại sư ngươi thể nghĩ như , thể bảo Tạ Tử Ân hạ độc cha ? Dù đó cũng là cha ruột của .”
Ads by tpmds
Ngân Huyền tin lắm. Với sự hiểu của về hai , cảm thấy sư phụ xong đời .
Ngân Huyền xoa xoa tóc , buồn bã hỏi: “Thật ?”
“Thật!” Ôn Sương Bạch cam đoan chắc chắn: “Không những hạ độc, còn tìm cho cha một ‘ con trai hiếu thảo’ (hảo đại nhi), bảo đảm nửa đời ông cơm ngon rượu say, hiếu thuận đấy!”
Ngân Huyền mơ hồ: “?”
Vừa , Huyền Thiên Kính một bên rung lên. Ôn Sương Bạch mở xem, là tin nhắn chờ đợi bấy lâu từ Tạ Tử Ân.
Ôn Sương Bạch nháy mắt vui vẻ mặt: “Này, nhắc đến , đến. Đi, Đại sư , dẫn ngươi xem ‘ con trai hiếu thảo’ của cha .”
Nghi Lại Trong Phòng Nghị Sự
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vo-chong-phao-hoi-hom-nay-muon-lam-giau/chuong-133.html.]
Phòng Nghị Sự Thanh Linh Viện, Tào Hưng đang bàn văn (múa bút thành văn). Cứ bảy ngày, đều công văn báo cáo việc lớn nhỏ của Thanh Linh Viện lên môn phái.
Đang , Tào Hưng cảm thấy gì đó , đầu .
Chỉ thấy trong tầm mắt , một gỗ nhỏ đó, đang lén lút (tham đầu tham não) trộm những gì .
Tào Hưng: “……”
Tào Hưng vung tay áo rộng, che các công văn, nghiêm túc : “Những công văn là cơ mật của Thanh Linh Sơn , ngươi thể xem.”
400 Khối: Ai? Không xem ?
Người gỗ nhỏ dùng tay gỗ nhỏ gãi đầu, lôi một tờ giấy từ bên cạnh, rút ngòi bút : 【 Xin , xin , xem. mà Tào Trưởng Lão, ngài tổng cộng sai mười hai chữ, hơn nữa nhiều chỗ dùng từ đủ tinh chuẩn. Cuối cùng, chữ ngài , ngài ngày thường luyện chữ ? 】
Tào Hưng: “………………”
Không , chỉ hỏi, cây bút lịch sự ? Đến nhà khác mà chê chữ , quá đáng ?
Tào Hưng mắt đối mắt gỗ.
Cuối cùng, Tào Hưng căng mặt: “Xin hỏi, Tào mỗ sai chữ nào? Và dùng từ tinh chuẩn ở ?”
Hắn , 400 Khối lập tức nhảy nhót qua, công khai chỉnh sửa công văn của Tào Hưng.
Tào Hưng văn bản của chỉnh sửa đến nỗi mặt mày đổi.
Khó trách Lão Tổng Tiền ẩn ý bảo sách nhiều hơn, là vì nguyên nhân ?
Tào Hưng suy nghĩ, 400 Khối lôi một tờ giấy khác, lưu loát một bản mới cho Tào Hưng.
Chữ xinh , sai chính tả, dùng từ tinh chuẩn, ý nghĩa biểu đạt đổi, thể là hình mẫu sách giáo khoa.
Tào Hưng: “…………”
Người so với bút, tức c.h.ế.t mà.
Hắn cầm lấy một chồng giấy bên cạnh, đặt mặt 400 Khối: “Viết một tờ ba Linh Thạch, thế nào?”
400 Khối kinh ngạc!
Trên đời còn chuyện như thế? Làm nó chữ còn trả tiền!
400 Khối: 【 Tốt, , ! Ta nhiều lắm! 】
Sau khi giao hết công việc công văn cho 400 Khối, Tào Hưng quanh năm nghỉ cuối cùng cũng chút thời gian rảnh rỗi.
Hắn vốn định tự ngoài dạo chơi, đến Đế Châu lâu như , còn dạo qua.
Kết quả khỏi Phòng Nghị Sự, liền thấy một đám lão già ngày thường thần long thấy đuôi, trốn nơi nào phơi nắng, đang tụ tập với , vẻ mặt vội vã cửa, miệng còn lẩm bẩm gì đó: “Đi , mau, chậm là kịp xem!”
Thậm chí, ngay cả Hứa Tĩnh Thư cũng cúi đầu, xem thoại bản theo đám lão già phía .
Tào Hưng vội ngăn nàng : “Hứa Các Chủ, xảy chuyện gì?”
“Ồ, chúng xem kịch.” Hứa Tĩnh Thư buột miệng hỏi: “Tiểu Tào ngươi ?”
Tào Hưng: “……”
Một nén nhang .
Ôn Sương Bạch trốn trong bóng tối, các Trưởng Lão Thanh Linh Viện đang một góc kéo dài cổ , khóe miệng giật giật.
Ads by tpmds
Thẩm Hạc Phong: “Sao Lão Tào cũng ở đây, ông bận ?”
“Chúng cần Lão Tào bận lòng.” Lý Trác Hoa : “Ông tự nhiên bận!”
Ngân Huyền gì, tìm một chỗ xuống, xuyên qua cây cối, đám đang lảng vảng gần khách điếm.
Trong đó nhiều đều thấy quen, là những chủ nợ già của sư phụ .
Lục Anh Xuất Hiện
Ôn Sương Bạch hẹn Ôn Phong là ba ngày giờ Thìn (sáng sớm), đến lúc đó nàng sẽ tự đến khách điếm đưa mười vạn Linh Thạch cho .
Hôm nay, Ôn Phong chờ mãi, chờ đến mặt trời lên cao, sắp đến bữa trưa, cô con gái bất hiếu vẫn bặt vô âm tín.
Ý thức cô con gái vô dụng lừa, Ôn Phong tức giận đến thổ huyết mà đùng đùng chạy xuống lầu.
Được thôi, nàng tới, tự đòi!
Dù nàng còn tham gia thi đấu Thánh Tháp, thì nàng chỉ thể ở Đế Châu Thanh Linh Viện, hiện tại .
Hắn coi như hiểu, cô con gái thể dựa , sẽ tìm Ngân Huyền.
Ngân Huyền kiểu gì cũng quản sư phụ .
Kết quả Ôn Phong bước cổng lớn khách điếm, một cú đ.ấ.m phá ập đến, đ.á.n.h thẳng má trái .
Hắn phản ứng nhanh, nhưng ngày thường chỉ uống rượu đ.á.n.h bạc, ít tu luyện, dù ý thức phản ứng nhanh, nhưng pháp sớm trở nên xa lạ. Lần né kịp, ngay lập tức cú đ.ấ.m đ.á.n.h ngã xuống đất.
Đám đòi nợ lập tức vây tới, bao vây Ôn Phong ở giữa.
Người đầu một tay nắm lấy cổ áo Ôn Phong, c.h.ử.i ầm ĩ: “Ôn Phong, trả tiền cho lão tử! 3 triệu Linh Thạch, ngay lập tức, bằng lão tử đ.á.n.h c.h.ế.t ngươi!”
“Còn , 2 triệu!”
“Ta, 1 triệu!”
“……”
Ôn Phong phun m.á.u trong miệng , rõ những , lập tức xin tha: “Lão Vu , Lão Ngô , lâu quá gặp, lâu quá gặp. Ta nhớ , nhớ cả , sẽ trả, sẽ trả……”
Có một cước đá đan điền , vỡ Linh Cốt ( dám vỡ, tu sĩ tàn phế thì kiếm tiền, khi đó nợ của thật sự đòi ), nhưng đảm bảo Ôn Phong đau đến nỗi kêu cha gọi : “Ngươi điếc , ngươi trả ngay lập tức, mau lấy tiền !”
Ôn Phong đau đến co quắp, ngừng run rẩy, : “Ta tiền , nhất định trả, các ngươi cho thư thả mấy ngày, a a a đừng đánh, đừng đánh……”
Thấy sư phụ đ.ấ.m đá, Ngân Huyền sốt ruột, Ôn Sương Bạch một tay đè vai Đại sư , nhỏ: “Đại sư , ngươi đừng vội, những đó sẽ tay g.i.ế.c , cha cũng chỉ đau một chút thôi. Đây là kiếp nạn mà cha nên trải qua, , bão tố qua sẽ là cầu vồng! Không khổ thì ngọt, đúng !”
Lý Trác Hoa gật đầu phụ họa: “ !”
Thẩm Hạc Phong đang bói toán. Hắn quá tò mò kết cục Ôn Phong, kết quả tính , mai rùa trực tiếp cho quẻ tượng lưỡng bại câu thương (hai bên đều thương).
Hắn vui vẻ, thu hồi mai rùa, lải nhải : “ thế, ngày lành còn ở phía , Ngân ngươi đừng hỏng chuyện của sư phụ ngươi.”
Bên , Ôn Phong đau đến chịu nổi. Đám tâm địa tàn nhẫn, đ.á.n.h chỗ nào đau mà c.h.ế.t . Hắn nhịn , kêu lớn: “Con gái của , con gái của tiền! Nàng ! Ôn Sương Bạch, các ngươi mà, nàng đại diện Thanh Linh Sơn tham gia thi đấu, nàng tiền! Ta dẫn các ngươi tìm nàng mà đòi……”
“Cút đại gia ngươi, cái đồ cờ b.ạ.c miệng phun phân (phun phân ma bài bạc)! ” Có một cước đạp lên trán Ôn Phong: “Con gái ngươi lấy tiền, ngươi xem thi đấu , con gái ngươi vì kiếm chút tiền đều liều mạng! Lại lừa chúng , cửa ! Ta cho ngươi, Ôn Phong, chúng ngươi tiền, chỉ là chịu trả, mau chóng lấy cho lão tử!”
Chuyện là Ôn Sương Bạch dùng phận khác tung tin giả cho các chủ nợ, Ôn Phong kiếm một khoản Linh Thạch lớn, đang ăn chơi xa hoa ở quán rượu và khách điếm nhất Đế Châu, nhưng chịu trả nợ, còn tìm con gái đáng thương tiền của mà đòi tiền.
Giận đến nỗi đám quản đường xa, đến chặn cửa để đòi tiền.
Thư Sách
Quả nhiên, khách điếm mà Ôn Phong đang trọ giữa tấc đất tấc vàng, sẽ lời sai.
Mấy một bụng lửa, tay càng tàn nhẫn.
Ôn Phong nỗi khổ nên lời.
Trong túi thật sự một xu (một viên tử nhi) nào!
Khoảnh khắc đ.á.n.h đau đến c.h.ế.t, bỗng nhiên vội vàng tới, một tay kéo mấy , bảo vệ Ôn Phong đang thoi thóp: “Dừng tay! Đừng tổn thương Chú Ôn của !”
Người đột ngột xuất hiện chính là Lục Anh.
Chỉ thấy thiếu gia thế gia ngày thường cao cao tại thượng, vì chạy vội nên cả vẻ phong trần mệt mỏi.
Đám chủ nợ theo bản năng dừng tay, rõ tình huống.
Đòi nợ nhiều năm, họ từng thấy Ôn Phong như !
Có thử thăm dò hỏi: “Ngươi là ai?”
Trong đó từng gặp Lục Anh đây, đều sững sờ: “Lục, Lục công tử?”
“Là .” Lục Anh vẻ mặt u ám những : “Ai cho phép các ngươi động thủ với Chú Ôn của ?”
Đám chủ nợ , , hiểu tình huống (hòa thượng quá cao sờ tới đầu).
Tình huống gì thế , công tử Lục gia ban ngày ban mặt phát điên gì ?
Có thử thăm dò : “Ôn Phong thiếu chúng ít tiền……”
“Bao nhiêu?” Lục Anh lạnh lùng hỏi.
“À……” Đám liền tiền Ôn Phong nợ họ.
Cộng gần 20 triệu Linh Thạch, là tiền nhỏ, nhưng Lục Anh năng hùng hồn: “Ta trả Chú Ôn.”
Đám chủ nợ há hốc mồm: “…………”
Các Trưởng Lão đến xem kịch trong bóng tối: “!!!”
Ôi trời (Nga khoát)!
Họ thậm chí đồng loạt về phía Lão Già Diệp trong đám đông, giơ ngón cái cho ông . Cặp Tử Mẫu Song Sinh Cổ giá trị quá !
Gã sai vặt chậm hơn thiếu gia một hồi lâu mới đuổi tới. Hắn thấy lời , suýt ngất xỉu, vội chạy tới ngăn cản: “Thiếu gia! Ngài tỉnh táo , liên quan gì đến chúng mà, Thiếu gia!!”
“Câm miệng.” Lục Anh giận dữ: “Ngươi đang dạy việc ?”
Gã sai vặt sợ c.h.ế.t khiếp, lập tức quỳ xuống: “Tiểu nhân dám!”