Vợ Chồng Pháo Hôi Hôm Nay muốn Làm Giàu - Chương 134

Cập nhật lúc: 2025-10-11 02:46:38
Lượt xem: 58

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

Thấy ánh mắt như gi·ết của Lục Anh, gã dám hó hé thêm lời nào, chỉ đành giữ mạng , vội vàng lệnh trả tiền cho .

Chỉ trong chốc lát, bộ tài sản mà vị thiếu gia tích góp mười mấy năm qua tan thành mây khói, thậm chí chính gã còn bù thêm hơn hai ngàn linh thạch mới đủ trả nợ.

Từ xa, Ôn Sương Bạch Lục Anh trả hết nợ cho cha cõng ông chữa thương, nàng kích động nắm lấy tay Tạ Tử Ân : “Cảm ơn , quản ngàn dặm xa xôi đưa nghĩa của trở về!”

Tạ Tử Ân nàng siết đau, lông mày nhíu chặt , nhưng vẫn nén xuống, thản nhiên : “Khách sáo , việc nên thôi.”

Trong khi đó, Ngân Huyền theo bóng lưng rời của Ôn Phong và Lục Anh, mắt trợn tròn đầy kinh ngạc.

 

Sau khi Lục Anh và Ôn Phong rời , đám hóng chuyện xung quanh cũng dần giải tán.

Từ trong bóng tối, Lý Chước Hoa là đầu tiên dậy, hỏi: “Về Vô Tận Phòng ?”

“Hôm nay ở cách đây hai con phố phiên chợ, náo nhiệt lắm!” Lục Gia Nghiêu mong chờ các đồng đội, “Chúng dạo một vòng ?”

Ôn Sương Bạch hôm nay đang vui, nghĩ lát nữa về là bắt đầu bế quan, lẽ khi xuất quan sẽ bước vòng tỷ thí tiếp theo, nên đây là thời gian nghỉ ngơi duy nhất. Vì , nàng gật đầu: “Được thôi, đằng nào cũng đến , tiện đường luôn.”

Mấy còn cũng ý kiến.

Tiết trời cuối thu mát mẻ, nắng ấm dịu dàng, đường qua ít. Sáu tìm một con ngõ nhỏ vắng vẻ, thong dong về phía khu chợ.

Hai bên ngõ trồng đủ loại cây cối um tùm, ánh nắng xuyên qua kẽ lá rọi xuống, khiến con đường mặt loang lổ bóng nắng.

Đi một lúc, sáu tự động tách thành ba nhóm nhỏ.

Lý Chước Hoa và Thẩm Hạc Phong đầu, Lục Gia Nghiêu kể về những gì trải qua đường , Thẩm Hạc Phong bắt đầu bắt bẻ, thế là hai họ cãi .

Lý Chước Hoa thấy ồn ào, mất kiên nhẫn túm lấy hai sư , yêu cầu họ đ.á.n.h một trận, còn sẽ trọng tài!

Ôn Sương Bạch và Tạ Tử Ân ở đoạn giữa vắng vẻ.

Giữa tiếng cãi vã của Thẩm Hạc Phong và Lục Gia Nghiêu, Ôn Sương Bạch hạ giọng, ánh mắt lảng , chột với Tạ Tử Ân: “Không nhờ chăm sóc giúp hoa ăn thịt của ?”

Tạ Tử Ân đưa tay gạt chiếc lá khô vương tóc nàng: “Ừm, ?”

Ôn Sương Bạch , ngập ngừng một lúc hỏi: “Huynh tin tin ?”

Tạ Tử Ân liếc nàng một cái, thầm nghĩ chắc là ch·ết ít .

cũng , đóa hoa vốn trồng vì nàng mà.

Tạ Tử Ân hỏi nàng: “C.h.ế.t bao nhiêu ?”

Ôn Sương Bạch thành thật trả lời: “Ch·ết bảy đóa, còn một đóa.”

Tạ Tử Ân gật đầu, sắc mặt đổi, thản nhiên hỏi: “Nguyên nhân ch·ết là gì?”

“Không chắc nữa, tối hai hôm xem chúng vẫn còn sống, nhưng sáng hôm xem thì thấy mất tăm bảy đóa .”

Ôn Sương Bạch cảm thấy vô cùng áy náy. Hắn đưa nghĩa về cho , nuôi ch·ết hoa ăn thịt của . Nàng : “Ta nghi là đóa còn ăn thịt, nhưng bằng chứng.”

“Không .” Tạ Tử Ân . “C.h.ế.t cũng là chuyện thường, để về xem .”

Vừa dứt lời, Ngân Huyền đang tít phía bỗng bay tới gần, chậm rãi : “ chuyện đây.”

“...” Tạ Tử Ân nghiêng đầu, “Huynh thì chuyện gì ?”

Ngân Huyền nghĩ thông suốt chuyện của Ôn Phong, liền đến hỏi tội: “Tạ sư , dùng Yên Giấc Hương với ?”

Tạ Tử Ân bình tĩnh như : “Huynh bằng chứng ?”

Ngân Huyền: “...”

Đằng , Thẩm Hạc Phong và Lục Gia Nghiêu còn kịp đ.á.n.h thì đằng , Ngân Huyền và Tạ Tử Ân lao ẩu đả.

Ôn Sương Bạch miệng thì khuyên can đừng đ.á.n.h nữa, nhưng chân thì lanh lẹ lùi , nhanh chóng tìm một vị trí nhất để xem kịch vui.

Nghe thấy động tĩnh, Lý Chước Hoa phấn khích bỏ mặc hai kẻ lằng nhằng mãi chịu đ.á.n.h , phóng như bay , : “Ta trọng tài, để phân thắng bại!”

Thẩm Hạc Phong cũng chạy tới, với Ôn Sương Bạch: “Tiểu Ôn ơi, xích qua một chút, chừa chỗ cho lão phu với.”

Ôn Sương Bạch: “...”

Lục Gia Nghiêu: “Sương Bạch, chừa chỗ cho nữa!”

Ôn Sương Bạch mất kiên nhẫn: “Sao các tự tìm chỗ khác ?”

“Chỗ của nhất!” Lục Gia Nghiêu lục lọi trong nhẫn trữ vật, lấy đồ ăn vặt mua cho ở Võ Châu.

Thế là, ba c.ắ.n hạt dưa xem kịch.

Sau đó, chẳng tình thế diễn biến thế nào mà cả c.ắ.n hạt dưa lẫn vị trọng tài đều kéo cuộc chiến.

Tóm , cuối cùng cả sáu đều chợ , đó là một trận ẩu đả tập thể con ngõ nhỏ. Cả đám phủi lá cây và bụi đất , bực bội cãi cọ về Vô Tận Phòng khi mặt trời lặn.

Trên đường về, họ Tào Hưng bắt gặp và ông mắng cho một trận: “Các ngươi năm nay bao nhiêu tuổi ? Còn học thói trẻ con ba tuổi đ.á.n.h ? Có thời gian đó tu luyện nhiều , của Tử Viêm Giới mấy ngày nay đều đang yên tĩnh bế quan đấy.”

Thôi , ngay đêm đó, cả sáu đều lật sách tu luyện!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vo-chong-phao-hoi-hom-nay-muon-lam-giau/chuong-134.html.]

 * Sau khi giao Ôn Phong cho Lục Anh chăm sóc, Ôn Sương Bạch còn vướng bận, thể thực sự tâm ý tu luyện.

Việc tu luyện của nàng hiện đến giai đoạn bế tắc, và điểm đột phá chính là tầng thứ ba của Diệu Linh tâm pháp.

Ôn Sương Bạch hừng hực ý chí, hăm hở tiếp tục ghép những mảnh giấy còn dang dở.

Những mảnh giấy do tiền bối Diệp Thanh Dung để ở Tinh Nguyệt Cốc, khả năng chính là tâm pháp. Hơn nữa, khi bản vẽ dần thiện, Ôn Sương Bạch thể cảm nhận sự triệu hồi mơ hồ từ tâm pháp cùng nguồn.

Khi nàng bức chữ tượng hình đang dần thành hình giá gỗ mặt, Ôn Sương Bạch cảm thấy nhiệt độ xung quanh đột ngột tăng cao. Trong khoảnh khắc, nàng cảm giác như đang giữa trưa hè nắng gắt, lửa dữ thiêu đốt.

Từng giọt mồ hôi từ trán túa , chảy dọc theo gò má.

Ôn Sương Bạch đưa tay lau mồ hôi trán, tay cầm mảnh giấy cuối cùng, nén cảm giác khô miệng bỏng lưỡi và tâm trạng bực bội khó hiểu do nhiệt độ tăng cao, cẩn thận đặt mảnh ghép cuối cùng vị trí.

Sau mấy ngày, bản vẽ cuối cùng chỉnh.

Những chữ tượng hình vốn trông lộn xộn bỗng dường như sức sống, chúng ngừng rung lên, đột nhiên thoát khỏi những mảnh giấy!

Ngay khi thoát khỏi sự trói buộc của trang giấy, các ký tự tỏa ánh sáng vàng chói lòa như mặt trời ngày hạ, lao thẳng Linh Hải của Ôn Sương Bạch.

Ôn Sương Bạch mặt tái mét, cảm giác nóng rát từ các ký tự khiến nàng vô cùng đau đớn, kinh mạch xương thịt như sắp nướng chín.

Nàng đẩy ghế , bệt xuống đất, nhắm mắt chịu đựng cơn đau, tiến Linh Hải tìm những ký tự .

Bên trong Linh Hải, các ký tự biến thành từng bức tranh. Trong tranh là bóng dáng một nữ tử với muôn vàn tư thế, tay thi triển những chiêu thức khác , miệng niệm những khẩu quyết khác .

“Nắng hạ trưa hè cháy bỏng, lửa thiêng rực sáng.”

“Trời đất như lò bát quái, than dương nung nấu tháng sáu.”

“Vạn vật trong lò nung chảy... ruộng đồng sôi như canh...”

Thư Sách

“...”

Bóng dáng phụ nữ đó quen thuộc, chính là tiền bối Diệp Thanh Dung.

Đây quả nhiên là tầng thứ ba của Diệu Linh tâm pháp!

Ôn Sương Bạch lập tức quên đau đớn, tâm ý học từng chiêu từng thức, lĩnh ngộ từng câu từng chữ, quên cả mệt mỏi, quên cả ngày đêm.

…………

Trong lúc Ôn Sương Bạch bế quan, để tránh phiền nàng, 400   phép phòng nên Tạ Tử Ân ở phòng bên cạnh tạm thời chăm sóc.

Hôm nay, 400 lôi theo một túi linh thạch còn cao hơn cả nó, loạng choạng bò qua cửa sổ đang mở.

Nó nhảy lên bàn, tiến đến cái ngăn kéo nhỏ mà nó nằng nặc đòi Tạ Tử Ân dành riêng cho , tháo chiếc chìa khóa nhỏ cổ , khó khăn mở khóa. Sau đó, nó dùng hết sức bình sinh kéo ngăn kéo đẩy cái túi linh thạch kiếm trong.

Ừm! Nó tiết kiệm ba túi , bây giờ quỹ đen nhỏ tới 500 linh thạch! Sau nếu quần áo, nó sẽ cần chủ nhân trả tiền nữa!

Tiểu mộc nhân mệt lử, dài bàn nghỉ ngơi, nó nghiêng chuyện với viên tinh thạch đang dùng đèn.

, dạo Tạ Tử Ân dùng tinh thạch đèn, bảo vệ môi trường tiết kiệm.

Đang lúc chuyện, nó thấy Tạ Tử Ân gọi: “Lại đây giúp một tay.”

400 thở dài: Sao bận rộn thế !

Tiểu mộc nhân bò dậy khỏi bàn, lon ton chạy tới, bên chân Tạ Tử Ân, ngẩng đầu lên.

Tay Tạ Tử Ân đầy vết thương do hoa ăn thịt cắn. Hắn tự băng bó cho hỏi 400 khối: “Đóa hoa đang ?”

Sau khi kiểm tra, xác nhận đóa hoa ăn thịt quả thật ăn những đóa hoa khác, hơn nữa còn vô cùng hung tợn, hễ gặp là cắn.

Hắn đoán đóa hoa ăn thịt lẽ nảy sinh linh thức.

Nhận điều , ban ngày Tạ Tử Ân tìm Diệp lão. Sau khi đến xem, Diệp lão lập tức đóa hoa , thậm chí bằng lòng bỏ giá cao để mua .

Tạ Tử Ân đồng ý, Diệp lão tức giận phì phò, quẳng một cuốn sách dạy trồng linh thực bỏ .

Linh thực cũng giống như pháp khí, thể nảy sinh linh thức, nhưng ở đại lục Huyền Thiên thì cực kỳ hiếm thấy.

Theo lời Diệp lão, hiểu vì , kể từ khi Thánh Tháp xuất hiện 500 năm , đại lục Huyền Thiên thể trồng linh thực linh thức nữa, đến bây giờ thì một cây cũng .

Đóa hoa ăn thịt , thể là đóa duy nhất, thậm chí là đóa cuối cùng.

400 khối một lúc : 【Nó , chỉ kêu ‘a a a a a’ thôi.】

Tạ Tử Ân: “...”

 * Thời gian thấm thoát thoi đưa, cuối thu đến. Sau một đêm mưa gió, rừng phong bạt ngàn bên ngoài Thanh Linh Viện trơ trụi hơn phân nửa.

Còn trong Vô Tận Phòng, hơn hai mươi ngày ngắn ngủi tương đương với hơn hai trăm ngày, gần một năm thời gian.

Ôn Sương Bạch vẫn giữ nguyên một tư thế, tĩnh tọa gần một năm.

Trong khoảnh khắc nữ tử mở mắt, một tia sáng vàng lóe lên trong đáy mắt, rực rỡ như ánh mặt trời.

Nhờ phúc của tầng thứ ba tâm pháp, nàng từ Độ Kiếp Cảnh sơ giai đột phá lên Độ Kiếp Cảnh trung giai.

Khi Ôn Sương Bạch mới xuyên sách, nàng rằng, trong bảy đại cảnh giới của đại lục Huyền Thiên, hai ngưỡng cửa cực kỳ khó vượt qua.

Một là cảnh giới đầu tiên, Linh Sơ Cảnh.

Việc thể tiến Linh Sơ Cảnh sẽ quyết định một là dân thường tu sĩ. Cứ mười thì chỉ một thể tu luyện.

 

Loading...