Vợ Chồng Pháo Hôi Hôm Nay muốn Làm Giàu - Chương 137
Cập nhật lúc: 2025-10-11 03:14:24
Lượt xem: 52
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thẩm Hạc Phong để các đồng đội của như ý, dẫn đường phía , đầu cạnh khóe: “Theo lão phu thấy, e là sắp đứa rơi vách núi mà ch·ết đấy.”
Ôn Sương Bạch với vẻ mặt thành khẩn: “Thẩm lão nhị, nếu xếp hạng về độ xui xẻo thì ch·ết là ngươi.”
Thẩm Hạc Phong tức điên, chỉ mặt Ôn Sương Bạch định mắng , nhưng tài nào phản bác !
Rốt cuộc ở vòng tỷ thí , là đầu tiên thiên lôi đ.á.n.h cho bã.
Cái Thiên Đạo c.h.ế.t tiệt , bất công đến mức thể tả nổi!
Tạ Tử Ân tỏ rõ lập trường, với lão đạo sĩ đang tức đến méo cả mặt: “Yên tâm, chúng sẽ nhặt xác cho ngươi .”
Lý Chước Hoa đầu cũng , rút kiếm đảm bảo: “ Lý Chước Hoa sẽ báo thù cho Thẩm Hạc Phong ngươi!”
Lục Gia Nghiêu lập tức giơ tay: “Vậy … sẽ bảo lúc tảo mộ cho bà ngoại tiết Thanh Minh, tiện thể đốt cho ngươi ít vàng mã luôn!”
Ngân Huyền ngạc nhiên liếc Lục Gia Nghiêu.
Tam Thổ sư cũng đám dạy hư , gần mực thì đen mà.
“…” Thẩm Hạc Phong : “Lão phu còn nên cảm ơn mấy cái thứ vô lương tâm các ngươi ?”
Năm đồng thanh đáp: “Không cần khách sáo.”
Thẩm Hạc Phong: “??”
Ôn Sương Bạch: “Mà thôi, cảm ơn suông thì miễn , chỉ là khi ngươi ch·ết, cái mai rùa của ngươi thể để kế thừa ?”
Thư Sách
Sau khi thiên lôi đánh, cái mai rùa trông càng thêm phi phàm, nếu nó từng bước thăng cấp cùng chủ nhân và khai mở linh thức, chắc chắn sẽ vô cùng giá trị.
Thẩm Hạc Phong lập tức nhét mai rùa trong áo, cảnh cáo: “Không cửa , dù lão phu ch·ết thì cái mai rùa cũng chôn cùng, các ngươi đừng mà mơ tưởng.”
Ôn Sương Bạch: “Chậc chậc, keo kiệt.”
“Ngươi hào phóng thì đưa Hỏa Linh Tiên và 400 của ngươi cho ?” Thẩm Hạc Phong giọng âm dương quái khí.
Nụ mặt Ôn Sương Bạch tắt ngấm, nàng đá một cước về phía : “Nằm mơ .”
Cả nhóm trêu chọc , dùng tốc độ nhanh nhất để lên đường.
Thần Quỷ Vực là địa hình sa mạc, đến cảnh quan cũng na ná , giống như lạc quỷ đả tường, dễ mất phương hướng.
Năm theo chỉ dẫn của Thẩm Hạc Phong, thẳng tiến cho đến khi mặt trời đỉnh đầu ngả về tây.
“Trời sắp tối .” Thẩm Hạc Phong dừng , một cồn cát, sắc trời : “Cách bụi Thần Quỷ Thảo gần nhất còn một canh giờ nữa, các ngươi ch·ết thì cẩn thận một chút.”
Lúc nhập Minh Đạo để tìm Thần Quỷ Thảo, trong sa mạc đen thấy điểm cuối , phạm vi mấy vạn dặm ngoài sáu họ thì còn một sống nào.
Ở trong đó, một luồng khí đen âm tà bao quanh.
Thứ nhất, điều cho thấy tử của các môn phái khác đang ở xa họ.
Thứ hai, điều cũng khiến Thẩm Hạc Phong sợ đến khiếp vía.
Hắn thậm chí dám ở Minh Đạo lâu, vội vàng tìm vị trí của Thần Quỷ Thảo lập tức hồn, sợ rằng sẽ lạc trong đó.
Tìm vật tìm đường trong Minh Đạo thì chính xác hơn mai rùa, nhưng Thẩm Hạc Phong cảm thấy, tiếp theo vẫn nên ngoan ngoãn dùng mai rùa thì hơn. Cái Minh Đạo của Thần Quỷ Vực , dám nữa, nữa e là mà về.
“Được.” Mấy đồng ý. Đi bao lâu, mặt trời chìm xuống đường chân trời, cả Thần Quỷ Vực trong phút chốc chìm màn đêm.
Ban đêm ở Thần Quỷ Vực ánh trăng, , một chút ánh sáng, chỉ bóng tối vô tận.
Thông thường, với cảnh giới của họ, ban đêm và ban ngày gì khác biệt. trong bóng đêm của Thần Quỷ Vực, họ thấy bất cứ thứ gì, giống như mù sờ voi, một bước cũng khó .
Các tu sĩ Huyền Thiên Kính cũng .
【Trời đất ơi, thấy gì hết ?】
【Ta cũng thế! Ta còn tưởng Huyền Thiên Kính của hỏng nữa!】
【Xong , Thanh Linh Sơn sắp gặp họa ? Các môn phái khác đều ngoan ngoãn tìm chỗ trốn để qua đêm, chỉ sáu sống, đêm hôm còn lên đường, họ nghĩ gì nhỉ.】
【À, thấy nên nhân lúc khác nghỉ ngơi để âm thầm vượt lên chứ. Ngọc Tê Cốc thì gì, nhưng tử ba môn phái còn thiên tư đều kém, xem ai thể trụ đến cuối cùng.】
【, cũng thấy ! Hiện tại hạng nhất vẫn là Tử Viêm Giới, nhân lúc họ lơ là để đuổi kịp và vượt qua!】
【 tối thế , họ đường kiểu gì?】
Đang lúc lo lắng, ngay khoảnh khắc , hình ảnh trong Huyền Thiên Kính của họ sáng lên.
Mọi vội vàng ghé sát Huyền Thiên Kính, kỹ thì thấy Tạ Tử Ân bình tĩnh lấy chiếc đèn ngôi của .
Ánh tuy trông vẻ yếu ớt, nhưng phá tan bóng tối xung quanh, soi sáng một phạm vi vài trăm bước.
Ôn Sương Bạch hâm mộ liếc : “Đèn của ngươi dùng thật.”
400 vốn sớm tầm xa khi tự treo lên Hỏa Linh Tiên của Ôn Sương Bạch từ lúc trời tối, liền lặng lẽ , vùi cái đầu gỗ nhỏ của sợi roi.
Hu hu, bây giờ, nó chỉ là một cây bút chữ chứ phát sáng.
Đang lúc tủi , 400 đột nhiên cảm thấy mặt sáng lên nhiều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vo-chong-phao-hoi-hom-nay-muon-lam-giau/chuong-137.html.]
Tiểu mộc nhân nghiêng đầu “” sang, phát hiện bạn ngôi của nó cũng đang treo Hỏa Linh Tiên bên hông chủ nhân, ngay cạnh nó.
Ôn Sương Bạch ngẩn , hỏi Tạ Tử Ân đang sát rạt mặt: “Này, ngươi buộc nó gì?”
Tạ Tử Ân sợ tinh thạch rơi nên buộc chặt, liền : “Cho cô?”
“…” Tim Ôn Sương Bạch bỗng lỡ một nhịp, nàng dời mắt chỗ khác, “Của ngươi thì vẫn là của ngươi.”
Ngân Huyền và Lục Gia Nghiêu lướt qua hai , trong lúc ngang, Ngân Huyền nhẹ nhàng buông một câu: “Sư , vô sự hiến ân cần, chẳng gian thì cũng trộm.”
Tạ Tử Ân: “…”
Hắn buộc xong liền thu tay , đổi một lý do mà nàng sẽ chấp nhận: “Ta cầm tiện hành động, để tạm ở chỗ cô.”
Ôn Sương Bạch: “... Được.”
Có tinh thạch soi đường, cả nhóm thuận lợi đến đích, thậm chí còn nhanh hơn dự tính một nén nhang.
Trong bóng đêm, một cụm đá phong hóa khổng lồ sừng sững giữa cồn cát, ẩn hiện ánh mờ ảo, bí ẩn nguy hiểm.
Đến gần xem, mười mấy cây Thần Quỷ Thảo đang mọc ở một chỗ khuất gió giữa cụm đá.
Cụm đá phong hóa kiểu gì cũng thấy .
Sáu ăn ý , mỗi vị trí định: Lý Chước Hoa tiến lên dò xét nguy hiểm, Ôn Sương Bạch yểm trợ cho Tạ Tử Ân hái Thần Quỷ Thảo, còn Thẩm Hạc Phong, Lục Gia Nghiêu và Ngân Huyền thì bao vây xung quanh cụm đá, chú ý động tĩnh, sẵn sàng tay bất cứ lúc nào.
Họ hành động vô cùng cẩn trọng, khiến cho Huyền Thiên Kính cũng dám thở mạnh, sợ chuyện bất ngờ xảy .
Và họ cảm thấy chắc chắn sẽ chuyện bất ngờ xảy .
Sáu nhóm Ôn Sương Bạch cũng nghĩ như , nhưng thật kỳ diệu, cho đến khi Tạ Tử Ân bình an vô sự thu mười ba cây Thần Quỷ Thảo túi, cho đến khi cả sáu nhanh chóng rút lui khỏi cụm đá vài trăm bước, vẫn chuyện gì xảy .
Sa mạc về đêm, yên tĩnh đến mức khiến cả sáu khó thể tin nổi.
Dưới vầng sáng mờ ảo của tinh thạch, sáu rạp một cồn cát nhỏ cách đó xa, chìm sâu sự hoài nghi bản .
Ôn Sương Bạch thậm chí cảm thấy chuyện như một giấc mơ, tỉnh vẫn dám động đậy: “Các bạn ơi, đêm nay của chúng là quá thuận lợi ?” Thuận lợi đến mức nàng cảm thấy chuyện chắc chắn đơn giản như .
Tạ Tử Ân cũng khẽ nhíu mày: “Chúng bỏ sót cái gì ?”
Lý Chước Hoa tán đồng: “Lẽ nào bẫy?!”
Đêm nay kiếm của nàng còn khỏi vỏ, điều bình thường! Quá bình thường!
Ôn Sương Bạch về phía Tạ Tử Ân: “Mấy cây Thần Quỷ Thảo đó thật sự vấn đề gì chứ?”
Tạ Tử Ân chắc chắn: “Không .”
Ôn Sương Bạch lẩm bẩm: “Kỳ lạ, quá kỳ lạ.”
“Theo thấy thì—” Ngân Huyền chống tay lên má, ngáp một cái thật dài, “Là do các ngươi nghĩ nhiều quá thôi.”
“ đó!” Lục Gia Nghiêu vô tư, vui vẻ : “Đâu nào cũng gặp nguy hiểm ? Thuận lợi một chút .”
“Ngươi cái đồ đầu đất cái gì?” Thẩm Hạc Phong vuốt bộ râu tồn tại của , lải nhải : “Trong họa phúc, trong phúc mầm họa. Theo lão phu thấy, quá thuận lợi chắc là chuyện .”
Ôn Sương Bạch về cụm đá mờ ảo trong đêm cách đó xa, đăm chiêu : “Thẩm lão nhị, ngươi bói một quẻ , xem chúng nên nữa .”
“Ôn Nhị Bạch Ôn Nhị Bạch, ngươi phiền phức thật đấy.” Thẩm Hạc Phong ca cẩm, xoay dậy mặt đất, bắt đầu bói quẻ.
Một lúc , Ôn Sương Bạch quẻ tượng hiện lên mai rùa của Thẩm Hạc Phong, im lặng một lát bật dậy ngay tức khắc, chút do dự : “Quay ! Nhất định !”
Đêm khuya, 400 vốn dĩ sắp ngủ .
Kết quả chủ nhân nhà dọa cho giật nảy , nó ngơ ngác lên bề mặt mai rùa.
Chỉ thấy đó, một bức tranh sinh động phác họa.
Một đám que lấy hạt vừng, nhưng bỏ quả dưa hấu lớn.
400 tỉnh ngủ ngay lập tức: Ha, nó đây là ý gì !
* Mấy đầu tiên lén lút tìm kiếm một vòng quanh cụm đá, kết quả.
Họ bỏ cuộc, quang minh chính đại dạo một vòng quanh cụm đá, vẫn kết quả.
Mấy thậm chí còn bắt đầu đào bới, sột soạt đào một cái hố cát lớn, nhưng vẫn thu hoạch gì.
“Vô lý?! Sao ngay cả một con thú trùng cát nhỏ cũng ?” Lý Chước Hoa tin, vẫn tiếp tục đào sâu hơn.
Ôn Sương Bạch thu cái xẻng, sắc trời.
Xong , một lát nữa trời sẽ sáng.
Nữ tử đỡ trán, chút nản lòng.
Đừng mà, nàng đêm nay là một đêm bình an.
“Ủa, bảo là dưa hấu cơ mà?” Rõ ràng Thẩm Hạc Phong nó ở ngay gần đây, nhưng họ tìm mãi thấy.
Nghe , Tạ Tử Ân nghiêng đầu nàng.
Viên tinh thạch treo bên hông nàng, mỗi khi nữ tử chuyển động, ánh sáng mờ ảo gợn lên như sóng nước lấp lánh, tôn lên vẻ lộng lẫy và chói mắt của nàng.
Tạ Tử Ân nàng, đột nhiên : “Tắt đèn thử xem.”