Vợ Chồng Pháo Hôi Hôm Nay muốn Làm Giàu - Chương 141

Cập nhật lúc: 2025-10-12 03:22:21
Lượt xem: 53

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

Tim Ôn Sương Bạch khẽ thót lên một nhịp: “Vậy nếu Diệp cô nương cũng ở trong Thần Quỷ Vực, xin hỏi nàng đang ở ?”

“Họ cùng các sư tỷ của lên núi , vẫn trở về.” Tiết Thanh Thanh đến đây, khóe miệng nở một nụ kỳ quái, “Thời gian còn sớm, chúng nên nghỉ ngơi thôi.”

nhà gỗ nhỏ chỉ hai phòng.” Tiết Thanh Thanh về phía Ôn Sương Bạch và Lý Chước Hoa, “Hai vị cô nương tối nay ở cùng một phòng, bốn vị công tử ở một phòng…”

Không đợi Tiết Thanh Thanh xong, Ôn Sương Bạch chen : “Không, , phiền Tiết cô nương , sáu chúng ở chung một phòng là !”

Biểu cảm của Tiết Thanh Thanh khựng một lúc: “Như hợp quy củ…”

“Ra ngoài giang hồ thì lấy quy củ?” Ôn Sương Bạch : “Không , chúng ngủ chung một chỗ quen .”

Năm còn đều đồng loạt gật đầu.

Tiết Thanh Thanh trông vẻ sắp nổi giận, nắm chặt tay, dường như thể kìm nén nữa: “Như , , …”

“Có gì mà ?” Lý Chước Hoa : “Chúng cởi quần áo ngủ !”

Tiết Thanh Thanh: “…”

“Được , , đừng phiền Tiết cô nương nữa, chúng về phòng nghỉ ngơi thôi.” Ôn Sương Bạch quyết đoán, hiệu cho các đồng đội thẳng phòng.

Tạ Tử Ân hai lời theo , tiện tay cầm theo vò rượu uống hết.

Lục Gia Nghiêu vơ lấy mấy cái chén của , tiện thể cũng cầm luôn mấy cái chén của Tiết Thanh Thanh.

Tóm , sáu rút lui một cách vô cùng dứt khoát và gọn gàng.

Trong nháy mắt, gian phòng khách nhỏ bên ngoài chỉ còn chiếc bàn trống phụ nữ với sắc mặt âm trầm kỳ quái.

 

Trong phòng, Lục Gia Nghiêu chổng mông, ghé mắt cánh cửa gỗ để lén ngoài.

Lý Chước Hoa ôm kiếm bên cạnh, thẳng tắp như một vị môn thần, hỏi : “Thế nào, Tiết Thanh Thanh đó đến phòng chúng ?”

“Không, .” Lục Gia Nghiêu báo cáo tình hình: “Tiết cô nương một lát dậy rót nước.”

“Lạ thật.” Lý Chước Hoa dựa một chân tường, ngả , tài nào hiểu nổi. “Tiết Thanh Thanh chúng uống của cô , còn và sư ở chung phòng, nhưng đạt mục đích mà vẫn thể thản nhiên rót nước ? Cô cũng lợi hại thật, nếu là , sẽ giả vờ nữa mà trực tiếp tay luôn!”

, nếu nàng là , nàng sẽ một cách đường đường chính chính, hai lời mà lao gi·ết chóc!

Ôn Sương Bạch đang dán bùa khắp phòng, dán một cách thực tế: “Điều đó cho thấy hành động của cô lẽ hạn chế.”

Ví dụ như cần thỏa mãn một điều kiện nào đó.

Tính đến hiện tại, dựa hành động của Tiết Thanh Thanh, lẽ điều kiện là họ ngôi nhà gỗ , đó uống , cuối cùng là chia phòng ngủ?

họ uống mà Tiết Thanh Thanh cũng khó dễ, chứng tỏ việc uống lẽ là điều kiện bắt buộc?

“Chán thật.” Lý Chước Hoa dứt khoát xuống đất, tối nay, nàng tính sẽ canh giữ ở cửa.

“Các ngươi xem Tiết cô nương rốt cuộc gì chúng ?” Lục Gia Nghiêu vẫn còn đang dán mắt cửa, tò mò hỏi.

“Dù cũng thèm thể của ngươi.” Thẩm Hạc Phong cái m.ô.n.g to của đang ghé cửa, vô cùng ghét bỏ, nếu Tiết Thanh Thanh đang ở ngay bên ngoài, nhịn mà đá Lục Tam Thổ ngoài .

Lý Chước Hoa: “Không , mặc kệ cô gì, tóm , giặc đến thì đánh, nước dâng thì ngăn!”

“…”

Ôn Sương Bạch Tạ Tử Ân đang dựa tường ở cuối giường lật xem y thư, ánh mắt dừng gương mặt đăm chiêu của một lúc.

Người đàn ông tối nay ít, nhưng Ôn Sương Bạch để ý thấy luôn quan sát, quan sát nhất cử nhất động của Tiết Thanh Thanh, thỉnh thoảng cúi đầu suy tư.

Trông như phát hiện điều gì đó, phòng mục đích mà lật sách.

Nghĩ , Ôn Sương Bạch tới, dán bùa lên bức tường lưng hỏi: “Ngươi thì , ngươi thấy thế nào?”

Nghe , Tạ Tử Ân ngước mắt lên, mặt lộ vẻ trầm tư.

Ôn Sương Bạch thấy thế, kiên nhẫn chờ trả lời.

Tạ Tử Ân đ.á.n.h giá sắc mặt nàng, suy nghĩ : “Dùng mắt để xem?”

Ôn Sương Bạch: “…”

Ôn Sương Bạch mặt cảm xúc, lá bùa trong tay đổi hướng, nhanh như chớp dán về phía Tạ Tử Ân.

Xem cái đầu nhà ngươi!

Tạ Tử Ân phản ứng cũng nhanh, nghiêng đầu, duỗi tay giữ chặt cổ tay nàng.

Hắn khẽ cong mắt, mỉm : “Ta cũng sai…”

Còn kịp xong, tay của Ôn Sương Bạch nắm thành quyền tấn công: “Tạ Tử Ân, ngươi phiền thật đấy!”

Tạ Tử Ân vội nép sát tường, mặc cho nàng đ.ấ.m vai , cuối cùng đau đến mức xuýt xoa: “Nhắc nhở cô, là y tu, chịu đòn.”

“Xì.” Ôn Sương Bạch là thấy phiền, buông tay , kéo xa cách giữa hai , ở mép giường xuống hỏi : “Có ngươi phát hiện điều gì ?”

“Ừm.” Tạ Tử Ân thu một nửa nụ , lật y thư trong tay đến một trang đưa cho nàng. “Cô xem .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vo-chong-phao-hoi-hom-nay-muon-lam-giau/chuong-141.html.]

trồng hoa ăn thịt , mấy ngày nay Tạ Tử Ân lật xem nhiều sách, luôn cảm thấy chuyện xảy ở ngôi nhà gỗ nhỏ chút tương đồng với một đoạn nội dung từng trong sách.

Ôn Sương Bạch lướt nhanh qua, nhanh nắm trọng điểm: “Ý ngươi là, mộng cảnh?”

Tạ Tử Ân gật đầu: “Phải, cuốn sách lấy ở Kỳ phủ tại thành Trác Quang.”

Từ khi Thánh Tháp xuất thế, phong ấn những nơi dơ bẩn bên trong, thế gian thái bình, nhiều tà vật đời từ 500 năm còn xuất hiện.

500 năm , thế gian ít tà vật yêu mị, loại linh thực ăn thịt như hoa ăn thịt , cũng loại tà vật thể mộng gi·ết .

Trong cuốn y thư Tạ Tử Ân đưa cho Ôn Sương Bạch, kể về một bệnh nhân mà tác giả cuốn sách từng tiếp nhận.

Bệnh nhân đó kể rằng từng lạc một nơi nào đó, trải qua một giấc mộng dài, suýt nữa tỉnh . May mắn bạn bè bên cạnh tìm cách đ.á.n.h thức, nhưng đó thường xuyên thất hồn lạc phách, khó tập trung tinh thần, tu vi sụt giảm, vì mới tìm đến y tu chữa trị.

Sau khi chữa khỏi cho bệnh nhân , vị y tu ghi phương t.h.u.ố.c và sự việc y thư của để các y tu khác tham khảo.

Ôn Sương Bạch xem xong, đưa y thư cho Thẩm Hạc Phong và Lý Chước Hoa đang tới, với Tạ Tử Ân: “Ngươi cảm thấy, Tiết Thanh Thanh bảo chúng nhà gỗ, thậm chí còn cho chúng uống , đều là để chúng mau chóng ngủ , tiến mộng cảnh, để cô thể gi·ết chúng trong giấc mơ?”

“Có khả năng đó.” Tạ Tử Ân nàng, nghiêm túc : “ còn một khả năng khác, đó là, hiện tại chúng ở trong mộng cảnh .”

Ba đang vây quanh : “…”

Cùng lúc đó, bên ngoài cửa.

Lục Gia Nghiêu đang theo dõi nhất cử nhất động của Tiết Thanh Thanh.

Hắn nàng rót nước xong, xử lý xong bếp lửa, dậy về phía phòng của . Khi xoay đóng cửa, phụ nữ áo trắng bỗng nhiên ngẩng mặt lên, ánh mắt xuyên qua khe cửa, đối diện ngay với đôi mắt của Lục Gia Nghiêu, từ từ nhếch mép .

Sợ đến nỗi Lục Gia Nghiêu lập tức ngửa , ngã phịch xuống sàn nhà.

Thư Sách

Dọa ch·ết !!!

Ba vốn sởn gai ốc vì suy đoán của Tạ Tử Ân, tiếng la hét của Lục Gia Nghiêu dọa cho suýt nữa nhảy dựng lên.

Thẩm Hạc Phong lông tơ dựng , âm u : “Lục Tam Thổ, ngươi dọa ch·ết chúng để độc chiếm Thải Duyên Lâu của chúng ?”

“Thẩm đừng bậy!” Trái tim nhỏ của Lục Gia Nghiêu vẫn còn đập thình thịch, sợ đến nỗi rành mạch: “Ta chỉ Tiết Thanh Thanh dọa thôi, cô , cô đột nhiên với !”

“Vậy thì ngươi cũng với cô , dọa ch·ết cô .” Thẩm Hạc Phong đầu mắng đôi vợ chồng độc ác : “Còn hai các ngươi nữa, nhờ phúc của hai mà tối nay lão phu ngủ yên .”

Ôn Sương Bạch cạn lời: “Tối nay ngươi còn ngủ ? Thẩm lão nhị, ngươi não , tối nay đều giả vờ ngủ cho , ngủ thật là chuyện đấy.”

Nghe , Lý Chước Hoa trả y thư cho Ôn Sương Bạch, chỉ đàn ông tóc bạc đang ngủ say sưa giường, chọc chọc Ôn Sương Bạch: “ mà sư , đại sư của ngủ từ lâu .”

Mọi : “…”

 * Một lát , năm vây quanh Ngân Huyền đang ngủ say như ch·ết giường, xúm bàn tán.

Lục Gia Nghiêu ghé mép giường, lo lắng : “Ngân sư sẽ chứ?”

Lý Chước Hoa ôm kiếm: “Không thể nào? Trông ngủ ngon thế , giống chuyện.”

Thẩm Hạc Phong một tay vuốt mái tóc dài màu bạc đặc biệt mềm mượt của Ngân Huyền, một tay vuốt mái tóc đen khô ráp của , lẩm bẩm: “Tóc của Ngân thật, chẳng lẽ là do ngủ nhiều?”

Ôn Sương Bạch khoanh tay ngực, cẩn thận quan sát một lát, cảm thấy đại sư của trông giống chuyện gì, nhưng ngủ trong tình huống cũng chắc là chuyện , bèn thành thạo đ.á.n.h thức dậy.

Ngân Huyền mơ màng mở mắt, năm đôi mắt đang chằm chằm , từ từ dậy, hỏi: “Ta mới ngủ ?”

Mấy gật đầu, đồng thanh: “ .”

Ngân Huyền lẩm bẩm: “Kỳ lạ…”

Ôn Sương Bạch nhận sự khác thường của đại sư , hỏi: “Đại sư , ?”

“Lẽ sẽ ngủ.” Chỉ khi ở nhà, ở Vô Tận Phòng, mới thể yên tâm ngủ. Khi ngoài, huống chi là trong cuộc tỷ thí của Thánh Tháp, nhiều lúc nhắm mắt chỉ vì lười mở mắt và thỉnh thoảng thể dùng nó để mê hoặc đối thủ, chứ nghĩa là thật sự ngủ.

Sự việc phát triển đến lúc , quả thực chút quỷ dị nên lời.

Tạ Tử Ân kiểm tra cơ thể cho Ngân Huyền một lượt, phát hiện điều gì khác thường, bèn hỏi: “Ngươi mơ thấy gì ?”

Ngân Huyền lắc đầu: “Không , ít khi mơ.”

Ôn Sương Bạch và Tạ Tử Ân liếc .

“Tóm , tối nay đều ngủ.” Ôn Sương Bạch suy nghĩ : “Chúng luôn cảnh giác, tùy cơ ứng biến.”

Những khác ý kiến, sáu uống xong viên Tỉnh Thần Đan mà Tạ Tử Ân đưa, dọc theo mép giường, câu câu chăng trò chuyện, mong bình an qua đêm nay trong ngôi nhà gỗ nhỏ .

Nói chuyện một hồi, Lục Gia Nghiêu đột nhiên : “Ta về Thanh Châu, nhớ cha và quá.”

Thẩm Hạc Phong: “Ngươi lớn từng còn nhớ nhà .”

Lý Chước Hoa : “Ta cũng nhớ .”

“Hai thôi .” Thẩm Hạc Phong bĩu môi: “Bốn chúng đều là trẻ mồ côi, nghĩ cho chúng một chút .”

Theo , Ngân từ nhỏ Ma tộc diệt môn, Tạ Tử Ân cũng mồ côi cha , còn cha của Ôn Sương Bạch thì cũng như .

Trong sáu họ, cũng chỉ Lục Gia Nghiêu và Lý Chước Hoa là gia đình.

Ngân Huyền dịu dàng : “Không cần nghĩ cho , .”

“Nhắc đến mới nhớ—” Ôn Sương Bạch về phía Thẩm Hạc Phong, “Thẩm lão nhị, từng ngươi kể về chuyện nhà ngươi nhỉ?”

Trong sách, Thẩm Hạc Phong chỉ là một vai ác giai đoạn đầu, ch·ết là hết, tự nhiên sẽ nhiều chi tiết về thế của .

Sau tuy là đồng đội, nhưng Ôn Sương Bạch cũng cố tình hỏi han những chuyện .

 

Loading...