Vợ Chồng Pháo Hôi Hôm Nay muốn Làm Giàu - Chương 143

Cập nhật lúc: 2025-10-12 03:37:52
Lượt xem: 49

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

Ôn Sương Bạch: “? Chú cứ .”

“Chuyện là thế .” Bác sĩ điều trị : “Bệnh viện nhập về một lô t.h.u.ố.c đặc hiệu từ nước ngoài, chuyên dùng cho bệnh nhân u não. Thuốc sẽ giúp cải thiện nhiều tình trạng của ba cháu. Hơn nữa vì là t.h.u.ố.c mới, nên bệnh viện định sẽ cho gia đình cháu dùng thử miễn phí, cháu thấy thế nào?”

Ôn Sương Bạch im lặng một lát: “Thật ạ?”

“Thật.” Bác sĩ điều trị : “Cháu về bàn với ba , nếu đồng ý thì đến bệnh viện ký một bản thỏa thuận, theo thủ tục là , nhé?”

“Vâng ạ.” Ôn Sương Bạch đồng ý ngay, nhưng khi đối phương hài lòng xoay định rời , nàng bỗng vung chiếc phích nước trong tay, phang thẳng đầu ông .

“Choang” một tiếng, chiếc phích bạc vỡ tan. Giữa làn nước bốc lên, gương mặt Ôn Sương Bạch lộ rõ vẻ chế giễu.

Thuốc đặc hiệu, dùng thử miễn phí? Sau khi dùng thử, ba nàng sẽ bình phục, bình an về nhà, cả gia đình thể mãi mãi sống hạnh phúc bên , đúng ?

Cái thứ nát bét trốn ở lưng cũng kịch bản ghê nhỉ.

Chỉ là, nàng hiểu rõ hơn bất cứ ai, ba nàng ch·ết .

Người bác sĩ điều trị lắc lắc những mảnh vỡ phích nước , khuôn mặt đỏ bừng vì nước nóng tạt đột nhiên chuyển sang màu xám xịt, gương mặt trong khoảnh khắc trở nên quỷ dị: “Hừ, rượu mời uống thích uống rượu phạt!”

Đối phương lập tức lao về phía Ôn Sương Bạch, móng vuốt sắc nhọn ập thẳng tới.

Ôn Sương Bạch nhướng mày , lùi mà tiến tới, tay  tạo linh quyết. Uy lực của Diệu Linh tâm pháp đối với quỷ mị rõ ràng thể xem thường, chỉ vài chiêu, bác sĩ điều trị tan biến trong mộng cảnh.

phiền phức là, một bệnh viện thì nhiều .

Ngay trong lúc nàng đang đối chiến với bác sĩ điều trị, ngày càng nhiều bác sĩ, y tá, bệnh nhân từ bốn phương tám hướng tụ tập , giống như từng đàn zombie vây lấy Ôn Sương Bạch.

Ôn Sương Bạch chỉ linh thức ở trong mộng, nàng hiện tại Hỏa Linh Tiên cũng bùa giấy, chỉ thể dùng linh lực của bản thể để đối kháng.

Bỗng nhiên, ngay khi Ôn Sương Bạch suýt một con quỷ mị tóm lấy lưng, một chiếc ba lô màu đen từ xuất hiện, bay thẳng về phía con quỷ mị đang định đ.á.n.h lén nàng.

Cùng lúc đó, một bàn tay từ lưng nàng đưa tới, nắm lấy cổ tay nàng, giọng thiếu niên lành lạnh vang lên: “Đi.”

Ôn Sương Bạch kinh ngạc đầu .

Người đến mặc một bộ áo hoodie mũ màu đen đơn giản, mái tóc ngắn gọn gàng là một gương mặt thiếu niên trẻ trung và kinh diễm.

Đây là Tạ Tử Ân của tuổi mười mấy, mới thi đại học xong.

Ôn Sương Bạch một chân đá bay một con quỷ mị, cũng kinh ngạc kém: “Sao ngươi ở trong giấc mơ của ?”

“Không .” Tạ Tử Ân một tay thì cầm ngang cây lau nhà giật , kéo Ôn Sương Bạch lùi , lùi : “Ta tưởng đang ở trong giấc mơ của .”

tình hình hôm nay, xem càng giống là giấc mơ của nàng hơn.

“Thôi, tạm thời đừng chuyện nữa.” Không , Tạ Tử Ân ở bên, Ôn Sương Bạch lập tức cảm thấy an tâm hơn nhiều. “Chúng rời khỏi bệnh viện .”

Tạ Tử Ân ý kiến.

Hai vốn là đồng đội cũ, vô cùng ăn ý.

Không cần nhiều, cả hai đều hiểu đối phương gì.

Tạ Tử Ân khom lưng xuống, Ôn Sương Bạch liền lanh lẹ nhảy lên lưng , thuận tay lấy luôn cây lau nhà trong tay , dùng Diệu Linh tâm pháp đốt cháy một đầu cây lau nhà.

Tạ Tử Ân vòng một tay đỡ lấy đầu gối nàng để đảm bảo nàng ngã, đó vận dụng Cửu Anh Quỷ Bộ, xoay lao thẳng về phía đám quỷ mị đang vây quanh lưng.

Ôn Sương Bạch thì vung cây đuốc, ngăn cho đám quỷ mị đến gần.

Cứ như , hai bằng tốc độ nhanh nhất thoát khỏi bệnh viện, bỏ đám quỷ mị phía .

Nhìn thành phố hiện đại quen thuộc xa lạ mắt, Tạ Tử Ân nhẹ nhàng nhún lưng: “Ngươi ?”

Ôn Sương Bạch suy tư hỏi: “Ngươi chỗ nào hoặc ít ?”

Tình hình hiện tại xem , hễ là thì đều là quỷ mị.

Để an , đến một nơi để tạm lánh, suy nghĩ đối sách, là biện pháp nhất.

“Biết.” Tạ Tử Ân cõng Ôn Sương Bạch, thành thạo lách một con hẻm nhỏ bên cạnh bệnh viện, chạy về một hướng xác định.

Ôn Sương Bạch lưng , cảnh giác xung quanh, hỏi: “Ngươi định đưa ?”

Tạ Tử Ân im lặng một lát mới : “Nhà .”

Ôn Sương Bạch: “Hả?”

Hắn ho nhẹ một tiếng, sợ nàng hiểu lầm, bèn bổ sung: “Nhà ai.”

Ôn Sương Bạch: “…”

 

Nhà của Tạ Tử Ân ở ngoại ô thành phố, là một căn nhà hai tầng do gia đình tự xây.

Trong sân trồng rau, nhưng xem một thời gian chăm sóc, cỏ dại mọc um tùm.

Chắc là do bà ngoại trồng, khi bà nhập viện, mảnh vườn rau cũng bỏ hoang.

“Không ngờ chúng ở thế giới hiện đại cũng duyên phận sâu xa như .” Ôn Sương Bạch xoay , Tạ Tử Ân đang bên cạnh. “Ngươi xem, nếu lúc đó chúng gặp , thì sẽ thế nào?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vo-chong-phao-hoi-hom-nay-muon-lam-giau/chuong-143.html.]

“Sẽ thế nào cả.” Tạ Tử Ân cúi mắt, giơ tay đo thử chênh lệch chiều cao giữa hai , thong thả : “Ta hứng thú với học sinh cấp hai.”

Ôn Sương Bạch: “?”

Trong đầu nghĩ cái gì , ý của nàng thế.

Tạ Tử Ân còn bồi thêm một câu, vỗ vỗ cái đầu chỉ tới ngang hông : “Không ngờ lúc học cấp hai ngươi lùn thế, suy dinh dưỡng ?”

Ôn Sương Bạch: “???”

Nhìn thấy biểu cảm rõ ràng là đang tức giận của cô gái, Tạ Tử Ân cong mắt , cảm thấy thật thoải mái.

Hắn lập tức xoay , : “Ta lấy cho ngươi chút đồ ăn.”

Nói xong, đôi chân dài nhấc lên, bước qua ba bậc thang, trong nhà.

Ôn Sương Bạch mặt quỷ với bóng lưng , lẩm bẩm c.h.ử.i thầm trong lòng vài câu lùi mấy bước, một xuống bậc thềm cửa.

Mộng cảnh ký ức , đang là giữa mùa hè.

Ngoại ô xa rời thành phố, non xanh nước biếc, một mảnh yên bình.

Thư Sách

Buổi chiều mùa hạ, ve kêu ngớt, bầu trời xanh ngắt một gợn mây, gió thổi tới, mang theo thở quen thuộc của kỳ nghỉ hè trong ký ức.

Ôn Sương Bạch một lúc, trong cơn mơ màng bỗng cảm thấy, chăng tất cả những gì xảy ở đại lục Huyền Thiên mới là một giấc mộng hão huyền của nàng?

Khi tỉnh mộng, nàng thật vẫn là cô bé học cấp hai cha bệnh nặng?

Ranh giới giữa thực tại và mộng cảnh trở nên mơ hồ, khó phân biệt.

Ngay khoảnh khắc Ôn Sương Bạch thất thần, má trái bỗng nhiên một vật lạnh áp .

“Tss.” Ôn Sương Bạch hồn, nghiêng đầu , thiếu niên tóc ngắn mắt đen đang cầm một que kem, xuống bên cạnh nàng. “Nghĩ cách phá giải mộng cảnh ? Nhập tâm đến mức gọi ngươi cũng phản ứng.”

Ôn Sương Bạch khẽ chớp mắt.

Nếu tất cả thứ ở đại lục Huyền Thiên đều là ảo tưởng của nàng, thì hiện tại, nàng sẽ quen Tạ Tử Ân, sẽ ở cửa nhà của Tạ Tử Ân.

Trong mộng cảnh giả đến mức thể đ.á.n.h lừa cả thật , Tạ Tử Ân, nàng kéo , dường như trở thành sự thật duy nhất.

Ôn Sương Bạch nhận lấy que kem đưa, c.ắ.n một miếng, vị ngọt lan tỏa đầu lưỡi.

Nàng từ từ ăn hết que kem, mới : “Thật , lúc ở bệnh viện suy đoán, lẽ thế nào mới thể đưa chúng rời khỏi đây.”

lúc đó nàng lựa chọn trốn tránh, trốn khỏi bệnh viện, trốn khỏi một việc mà lẽ nàng thể .

Tạ Tử Ân: “Ừm.”

Ôn Sương Bạch vẻ mặt như thường của gã đàn ông , liền chắc chắn cũng đoán : “Vậy nên ngươi cũng , đúng ?”

Tạ Tử Ân phủ nhận.

Đây là mộng cảnh của nàng, đúng hơn là tâm ma của nàng, ngoài cuộc tự nhiên rõ hơn.

Ôn Sương Bạch: “Vậy lúc bảo ngươi đưa rời khỏi bệnh viện, ngươi cũng đưa ?”

“Việc đó thì ?” Tạ Tử Ân giơ tay, tự nhiên lau một chút kem dính khóe miệng Ôn Sương Bạch. “Sớm muộn gì ngươi cũng sẽ nghĩ thông suốt thôi.”

“Vậy ?” Ôn Sương Bạch ngước mắt, Tạ Tử Ân ở ngay mặt. “ Tạ Tử Ân, nếu cứ mãi nghĩ thông suốt thì , nếu bằng lòng lừa dối , cam tâm tình nguyện chìm đắm trong đoạn ký ức , sống hết một cuộc đời giả dối nhưng hạnh phúc tiếc nuối thì ?”

Ở đây, ba nàng sẽ bình phục, nàng sẽ vất vả mà qua đời, cả hai đều sẽ sống lâu trăm tuổi.

Nàng sẽ học hành chăm chỉ, khi nghiệp sẽ một công việc , cả nhà ba sẽ mãi mãi sống hạnh phúc.

“Vậy thì sẽ ở bên ngươi.” Tạ Tử Ân cúi mắt, thẳng sâu trong tâm hồn nàng: “Cùng ngươi chìm đắm.”

Hai bốn mắt .

Trong phút chốc, tiếng ve bên tai xa dần, gió thổi qua, bay lọn tóc mái bên tai hai , những sợi tóc đan , khi lướt qua mặt đối phương, gây cảm giác ngứa ngáy.

Có thứ gì đó từ đáy lòng đang trỗi dậy.

Ôn Sương Bạch dời mắt , vội vàng dậy: “Đi thôi!”

Tạ Tử Ân , vẫn nguyên tại chỗ, ngẩng đầu nàng: “Đi ?”

“Đến bệnh viện!” Ôn Sương Bạch kéo mạnh tay , hai lời lôi chạy về bệnh viện.

 * “Sương Bạch, cháu đến bệnh viện thăm ba ?”

“Nghe cháu , thi cuối kỳ cháu nhất trường, giỏi quá, giá mà con gái chú thành tích như cháu thì mấy.”

“Sương Bạch, phòng bệnh của chúng ăn miếng dưa hấu ?”

“…”

Khi bệnh viện, thứ trở về như cũ.

Nếu Tạ Tử Ân đang ở ngay bên cạnh, Ôn Sương Bạch thậm chí sẽ nghi ngờ đám quỷ mị ở bệnh viện lúc thật sự xuất hiện .

Sự nguy hiểm của Thần Quỷ Vực , quả nhiên tầm thường, thảo nào tờ giấy mà phủ Thành chủ đưa, cẩn thận kẻo phát điên.

Mọi thứ trong giấc mơ đều giống hệt như thật, thật thật giả giả, khiến dần dần phân biệt thực tại và ảo tưởng, cuối cùng chẳng sẽ biến thành một kẻ tâm thần phân liệt ?

Trong lòng Ôn Sương Bạch cả vạn câu c.h.ử.i thề chạy qua, nhưng mặt vẫn nở nụ tiêu chuẩn, giả vờ như chuyện gì xảy , lễ phép chào hỏi những cô chú dì bác từng đối xử với .

Phía nàng, Tạ Tử Ân đội một chiếc mũ lưỡi trai màu đen, hai tay đút trong túi quần thể thao, kín đáo và gây chú ý theo cách đó xa.

 

Loading...