Vợ Chồng Pháo Hôi Hôm Nay muốn Làm Giàu - Chương 144
Cập nhật lúc: 2025-10-12 03:42:28
Lượt xem: 47
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Để cho an , hai cùng .
Thay đó, họ chọn một mặt, một ẩn . Như , dù tình huống đột xuất nào xảy , cũng kịp thời chuẩn .
Trong thang máy đông , Ôn Sương Bạch phía , Tạ Tử Ân ở phía , hai một cách lặng lẽ qua bề mặt phản chiếu của thang máy.
Cửa thang máy mở , Ôn Sương Bạch .
Nhìn dãy hành lang khu nội trú qua bao nhiêu trong ký ức, Ôn Sương Bạch hít sâu một , kiên định nhấc chân, từng bước đối mặt với quá khứ của chính .
Nàng lặng lẽ đẩy cửa phòng bệnh.
Giường của ba kê ở gần cửa sổ.
Ánh nắng chiều ngả bóng, đang ở mép giường xâu vòng tay.
Năm đó để kiếm tiền, nhiều việc, ba bữa nấu cơm cho , bình thường thì xâu vòng tay gia công để kiếm thêm, ngoài còn nhận hộ công ngay tại bệnh viện .
Ba hiếm khi tinh thần , cũng đang nheo mắt, phụ giúp xâu vòng, tìm hạt cườm.
Hai vợ chồng xâu vòng tán gẫu chuyện nhà.
Ôn Sương Bạch lặng lẽ ở cửa, lặng lẽ ngắm .
Rất lâu , nàng mới hạ quyết tâm, đóng cửa phòng , từ từ tiến đến gần.
Giọng Ôn Sương Bạch khàn : “Ba, .”
“Ai.” Mẹ ngẩng đầu, trách móc: “Con bé , mới chạy thế?”
Ôn Sương Bạch khựng một chút: “Chỉ là… gặp một bạn , cùng ngoài dạo một chút thôi ạ.”
“Anh với em , cần lo cho Sương Bạch nhà chúng , con bé hiểu chuyện, sẽ chạy lung tung .” Ba với xong, sang với con gái: “Con gái ngoài chơi nhiều , đừng suốt ngày đến bệnh viện. Ba sẽ tự chăm sóc cho , cần con , con cứ ở nhà bài tập, chơi với bạn bè nhiều . Đừng lo cho ba, ?”
Giọng Ôn Sương Bạch nghẹn ngào: “... Vâng ạ.”
“Con xin .” Nàng khẽ lời xin , giơ tay lên, ngón tay run rẩy.
Dù hai mắt là giả, nhưng nàng vẫn cảm thấy áy náy vì việc sắp .
xin , hiện tại nàng chỉ một .
Nàng còn những đồng đội kề vai chiến đấu, trong tình huống hiện tại, nàng đại sư , Chước Hoa sư tỷ, Thẩm lão nhị, Lục Tam Thổ , nàng nhanh chóng rời khỏi nơi , nàng thể chìm đắm trong mộng cảnh.
Ôn Sương Bạch nhắm mắt , ngưng tụ linh lực trong tay thành một quả cầu lửa khổng lồ, nén nỗi đau nỡ, quyết đoán tay với cha trong ký ức!
Và để kết thúc nỗi đau một cách nhanh nhất, Ôn Sương Bạch dùng bộ sức lực, nhắm đến mục tiêu một đòn kết liễu.
, kết quả ngoài dự đoán của nàng.
Quả cầu linh lực của nàng vốn thể dễ dàng tiêu diệt quỷ mị, mà thể lấy sinh mạng của hai ảo ảnh .
Giữa ngọn lửa hừng hực, ba thiêu đốt, biểu cảm đau đớn, thể tin nổi mà chất vấn nàng: “Sương Bạch? Con đang gì ?!”
“Sương Bạch? Sao con thể gi·ết ba của ?”
“Sương Bạch, chúng là ba của con mà.”
“Sương Bạch, con thể như ? Con còn là ? Con xứng , con xứng !”
Lửa bùng lên dữ dội, nuốt chửng tất cả, xà nhà bằng gỗ trong phòng bệnh liên tiếp sụp đổ.
Giữa biển lửa, Ôn Sương Bạch giơ hai tay lên, trong biển lửa, theo bản năng phủ nhận, lẩm bẩm: “... Con, con , con …”
“Vậy con đang gì?” Mẹ nàng hét lên khản cả giọng: “Sương Bạch, con thiêu sống của ? Con ơi, đừng như , đầu là bờ, mau dập lửa , mau cứu chúng với! Nếu thật sự thiêu ch·ết chúng , lương tâm con thể yên ?! Con sẽ đau khổ cả đời! Việc sẽ trở thành vết nhơ của con, con sẽ thể nào vượt qua , cả đời con sẽ thể sống thanh thản!!”
Ôn Sương Bạch phụ nữ với gương mặt dữ tợn vì gào thét mặt, ngẩn , đột nhiên bật , như trút gánh nặng mà : “Bà .”
Đối phương sững sờ: “Ta, đúng là, đương nhiên là của con !”
“Không, bà .” Ôn Sương Bạch chế giễu: “Bà là , đúng ? Cho nên bà hiểu.”
Mẹ sẽ những lời như .
Trong khoảnh khắc cuối cùng của cuộc đời, rõ ràng vẫn còn lo lắng cho nàng.
Trong ký ức, phụ nữ với gương mặt hốc hác giường bệnh vuốt ve mặt nàng, lo lắng : “Sương Bạch, xin con, thể ở bên con nữa. Sương Bạch, một con cũng sống thật nhé, hy vọng con sẽ gặp nhiều bạn , gặp thương, ba và đều hy vọng con thể thật hạnh phúc.”
Ôn Sương Bạch ngước mắt lên, giờ khắc , nội tâm nàng vô cùng sáng tỏ và bình tĩnh.
Ôn Sương Bạch từng bước tiến biển lửa, giơ tay, ôm lấy . Linh lực màu vàng kim từ trong cơ thể nàng trào , tính công kích, mà dịu dàng và từ ái, giống như vòng tay của trong ký ức.
Nàng thực sự thế nào để phá giải mộng cảnh tâm ma của .
Giải pháp là tiêu diệt, mà là buông bỏ.
Buông bỏ quá khứ, buông bỏ nỗi nuối tiếc về sự của cha , và hòa giải với chính .
Sau khi ba qua đời, nàng tự cho rằng về phía , nhưng thật nàng vẫn luôn sống trong quá khứ.
Vì từ đến nay, nàng đều dùng hết sức lực để kiếm tiền, keo kiệt một cách gần như cố chấp, vẻ ngoài thể kết giao với nhiều , nhưng thật bao giờ thực sự mở lòng.
Giữa vầng sáng vàng kim lưu chuyển, ảo ảnh của trong vòng tay nàng dần biến mất, bộ thế giới mộng ảo cũng theo đó rung chuyển và sụp đổ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vo-chong-phao-hoi-hom-nay-muon-lam-giau/chuong-144.html.]
Ôn Sương Bạch cách một biển lửa, mỉm cha trong ký ức, theo bóng họ nắm tay xa.
…
Thế giới trong mơ tan vỡ, Ôn Sương Bạch và Tạ Tử Ân trở hiện thực.
Như thể ngủ lâu, Ôn Sương Bạch cảm thấy mí mắt nặng trĩu. Trong lúc cố gắng mở mắt, nàng thấy tiếng của các đồng đội.
Lục Gia Nghiêu hét lên: “Trời ơi, hóa chúng núi tuyết! Tất cả đều là giả, quả nhiên như lời Tử Ân , từ lúc chúng bước núi tuyết, thứ đều là ảo cảnh!”
Rõ ràng cảm nhận đá một cái, giọng của Thẩm Hạc Phong vang lên ngay gần, truyền đến từ phía đầu, vẻ đắc ý: “Ba yếu quá, cuối cùng vẫn lợi hại bằng lão phu, lão phu là phá giải tâm ma tỉnh ngay!”
Lục Gia Nghiêu thẳng thừng vạch trần : “Ngươi cũng mới tỉnh thôi mà.”
Lúc ở trong nhà gỗ nhỏ, còn đang suy nghĩ mời họ ăn cơm thì nên chuẩn món gì, thì phát hiện Chước Hoa sư tỷ, Thẩm Hạc Phong, Tử Ân và Sương Bạch đột nhiên đều gục ngã, chỉ và Ngân sư là còn tỉnh táo.
may mà Ngân sư còn tỉnh, nếu chỉ dựa một , chắc chắn đ.á.n.h nữ chủ nhân của ngôi nhà gỗ đó, cuối cùng tất cả đều sẽ ch·ết.
May quá, may quá, Thiên Đạo về phía , và Ngân Huyền cùng đ.á.n.h ch·ết nữ chủ nhân đó, phá giải ảo ảnh núi tuyết.
Sau khi phá giải xong, Thẩm Hạc Phong mới là đầu tiên tỉnh .
Thẩm Hạc Phong mắng : “Ngươi ai bảo ngươi câm .”
Lục Gia Nghiêu: “Ta chỉ sự thật thôi mà!”
Thẩm Hạc Phong và Lục Gia Nghiêu hợp ý cãi , Ngân Huyền, đang ôm kiếm xổm bên cạnh canh chừng các sư , thở dài, uể oải khuyên can: “Đừng cãi, đừng cãi nữa… Thôi, cứ cãi .”
Thư Sách
Hắn mặc kệ.
“Hửm?” Bỗng nhiên, Ngân Huyền nghiêng đầu, nhận điều gì đó, cả vui vẻ lên trông thấy, mắt cong thành vầng trăng khuyết, mừng rỡ : “Nhị sư , Tử Ân, cuối cùng hai cũng tỉnh .”
Cuối cùng, cái nhà cũng cần lo nữa.
Có một sư đáng tin cậy và một em rể tương lai đáng tin cậy, thật quá.
Thẩm Hạc Phong và Lục Gia Nghiêu đang cãi liền lập tức đình chiến, chạy đến xem xét hai đầu tiên.
Lục Gia Nghiêu mừng đến phát , lao tới định ôm Ôn Sương Bạch thì Tạ Tử Ân giơ tay chặn . Hắn cũng để tâm, dứt khoát chuyển sang ôm Tạ Tử Ân.
Không , ôm ai mà chẳng là ôm, cho ôm một là !
Tạ Tử Ân: “…”
Người là ch.ó Samoyed chuyển thế ?
Tạ Tử Ân chút lưu tình đẩy nữa.
Hai đòi ôm đều từ chối, Lục Gia Nghiêu cũng buồn, thậm chí quen , lập tức dùng lời để biểu đạt tình cảm nồng nhiệt và chân thành của : “Sương Bạch , Tử Ân , lo cho hai ch·ết , hai là quá !”
Thẩm Hạc Phong thì nhạy bén phát hiện điều bất thường, vuốt cằm, Ôn Sương Bạch Tạ Tử Ân, bấm tay tính toán: “Không đúng, đúng, hai tỉnh cùng lúc? Trùng hợp ? Chẳng lẽ hai cùng một giấc mơ!”
“Liên quan gì đến ngươi.” Tạ Tử Ân dậy, thuận tay kéo Ôn Sương Bạch một cái.
Ôn Sương Bạch nương theo lực của dậy, đảo mắt một vòng, cuối cùng dừng Lý Chước Hoa vẫn còn đang hôn mê bất tỉnh bên cạnh: “Sư tỷ vẫn tỉnh , chúng hôn mê bao lâu ?”
“Không lâu .” Ngân Huyền dịu dàng trả lời: “Ta và Tam Thổ sư phá xong ảo cảnh nhà gỗ ngoài, tìm một chỗ nghỉ ngơi thì hai và Hạc Phong lượt tỉnh .”
Cái tính hiếu thắng c.h.ế.t tiệt của Thẩm Hạc Phong trỗi dậy: “Lão phu rõ ràng nhanh hơn bọn họ nhiều.”
Ôn Sương Bạch về phía Thẩm Hạc Phong: “Thẩm lão nhị, mộng cảnh tâm ma của ngươi là gì?”
Thẩm Hạc Phong cũng giấu giếm: “Chỉ là mơ thấy cha ch·ết của sống , lừa cái gạt cái , giữ trong mơ. Lão phu dễ lừa như ?” Lão đạo sĩ đắc ý : “Ta lập tức tiễn họ về địa phủ luôn.”
Vậy là cũng giống nàng, Ôn Sương Bạch gật đầu, về phía Lục Gia Nghiêu.
Thứ nhất, nhóc Thiên Đạo ưu ái, thứ hai, tuy sinh trong gia đình đại phú đại quý, nhưng từ nhỏ gia đình hòa thuận, tính tình hồn nhiên, tâm ma cũng là điều dễ hiểu.
Chỉ là…
Nàng về phía đại sư của , biểu cảm chút kinh ngạc, nhưng càng nhiều phần nể phục hơn.
Đại sư thế thê t.h.ả.m như , nhưng vẫn sinh tâm ma, tâm cảnh , nàng theo kịp.
“Bây giờ chỉ còn Chước Hoa sư tỷ tỉnh.” Lục Gia Nghiêu xổm bên cạnh Lý Chước Hoa, đôi mày nhíu chặt, ngay cả khi hôn mê, mặt mày cũng đầy sát khí của nữ tử, lo lắng và hiếu kỳ : “Cũng tâm ma của sư tỷ là gì, trông sư tỷ vẻ lắm.”
Ngân Huyền quan sát một hồi, : “ trông cô giống như đang gi·ết .”
Vị kiếm tu sư , lúc gi·ết chính là biểu cảm .
Ôn Sương Bạch dùng khuỷu tay huých Tạ Tử Ân bên cạnh: “Sư tỷ chứ?”
“Cơ thể .” Tạ Tử Ân kiểm tra qua một lượt, : “Linh thức của cô mắc kẹt trong ảo cảnh của giấc mơ, chỉ thể dựa chính để thoát .”
Mấy trò chuyện vài câu, chủ yếu là đại sư và Lục Gia Nghiêu kể chuyện xảy ở nhà gỗ nhỏ khi họ hôn mê.
Cuối cùng, Lục Gia Nghiêu hỏi: “Vậy tiếp theo chúng cứ ở đây chờ sư tỷ tỉnh ?”
Ôn Sương Bạch lắc đầu: “Vừa chờ hành động. Như , các ngươi ở đây canh chừng sư tỷ, và Tạ Tử Ân đến bãi tha ma mà các ngươi xem thử.”
Tạ Tử Ân bên cạnh, cúi đầu .
Thẩm Hạc Phong vẫn luôn liếc hai , : “Sao thế, lão phu ?”
“?” Ôn Sương Bạch hiểu: “Bãi tha ma của mở , ngươi thích thì , thích thì ở .”