Vợ Chồng Pháo Hôi Hôm Nay muốn Làm Giàu - Chương 145
Cập nhật lúc: 2025-10-12 03:46:47
Lượt xem: 55
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thẩm Hạc Phong: “Vậy tại ngươi chỉ gọi tên Tạ Tử Ân mà gọi lão phu? Sao nào, lão phu đồng đội của ngươi ?”
Ôn Sương Bạch: “...Vì ngươi phiền phức ai ưa nổi!”
“Đừng nhiều lời với .” Tạ Tử Ân với Ôn Sương Bạch: “Chúng thôi.”
* Ấy thế mà cuối cùng, chuyến hai vẫn biến thành chuyến bốn .
Lúc Thẩm Hạc Phong tỉnh , Ngân Huyền và Lục Gia Nghiêu đưa rời khỏi bãi tha ma, nên vẫn thấy qua nơi đó.
Lục Gia Nghiêu thì đơn thuần là thích hóng náo nhiệt, tiện thể dẫn đường cho : “Các ngươi xem, chính là chỗ đó!”
Nghe , mấy đều về phía cách đó xa.
Đó là một sườn dốc lớn thoai thoải 45 độ, vùng đất màu đen kịt, cũng là th·i th·ể.
Có của con , của yêu thú, chi chít phủ kín cả sườn dốc.
Và vùng đất trải bằng th·i th·ể và m.á.u thịt đó, từng cây Thần Quỷ Thảo đ.â.m xuyên qua xương cốt cứng rắn, vươn lên đón gió.
Ôn Sương Bạch ngẩng đầu lên bầu trời xa xăm, vầng dương lạnh lẽo treo cao, thứ ánh sáng ảm đạm chiếu rọi xuống khu vực trung tâm của Thần Quỷ Vực , khiến bất giác rùng .
Nơi họ đến là núi tuyết.
Núi tuyết chỉ là ảo ảnh do Thần Quỷ Thảo tạo , thực chất họ tiến bãi tha ma .
Ôn Sương Bạch quan sát kỹ, bãi tha ma giống như một ngọn núi hình đảo, đường kính từ lớn đến nhỏ, kéo dài xuống sâu lòng đất.
Lúc sáu cứ ngỡ đang leo lên núi tuyết, là đang lên, nhưng thực tế ngược , họ luôn xuống , hướng về lòng đất, hướng về sâu trong bãi tha ma .
Lục Gia Nghiêu cẩn thận dẫn ba còn qua con đường nhỏ mà và Ngân Huyền mở , tránh những bộ xương cốt đầy đất, chỉ một bụi Thần Quỷ Thảo khô héo : “Sau khi chúng tỉnh từ ảo cảnh nhà gỗ, chính là ở chỗ .”
Bụi Thần Quỷ Thảo đó mọc lên từ một chiếc đầu lâu .
Ôn Sương Bạch thở dài: “Đây là đầu của Tiết cô nương .”
Trong ảo cảnh, nữ chủ nhân của ngôi nhà gỗ nhỏ tự xưng họ Tiết.
Những gì Tiết cô nương trải qua lẽ là thật.
Theo những gì nàng trong ảo cảnh, 500 năm , nàng và các bạn của trộn Thần Quỷ Vực để tìm t.h.u.ố.c cứu tiểu sư .
Đáng tiếc, xem hiện tại, những đều diệt vong, bộ bỏ mạng tại nơi .
Chỉ cây Thần Quỷ Thảo lấy nàng chất dinh dưỡng mà sinh trưởng, hấp thụ linh thức và ký ức của nàng, dùng nó để dệt nên ảo cảnh, dụ dỗ thêm nhiều tu sĩ rơi mộng cảnh, khiến họ ch·ết ở đây, tiếp tục trở thành chất dinh dưỡng cho nơi .
Sợ rằng hành động tùy tiện sẽ chạm nguy hiểm nào đó, Ôn Sương Bạch đến nhặt xương cho Tiết cô nương, nàng chỉ tại chỗ, nhắm mắt , mặc niệm một lát, mở mắt , ánh mắt sắc bén quét thẳng đến nơi sâu nhất của bãi tha ma.
Vòng tỷ thí ở Thần Quỷ Vực , nàng lẽ hiểu mấu chốt ở .
Thánh Tháp lẽ họ hủy diệt sự tồn tại đang ẩn giấu ở nơi sâu thẳm .
…
Trước Huyền Thiên Kính, các tu sĩ của đại lục Huyền Thiên vẫn luôn lo lắng theo dõi.
Từ lúc nhóm của Ôn Sương Bạch tiến khu vực bãi tha ma, vô cùng lo lắng.
Họ căn bản thấy núi tuyết nào cả, chỉ xương cốt đầy trời và sáu đang lẩm bẩm, những động tác kỳ quái với khí.
Tự nhiên cũng ngôi nhà gỗ nhỏ nào trong tuyết, chỉ một cây Thần Quỷ Thảo mọc xuyên qua hộp sọ.
【Xong , xong , họ chắc chắn rơi ảo giác!】
【Nếu họ cứ mãi tỉnh, thật sự sẽ ch·ết trong Thánh Tháp mất.】
【Nơi quỷ dị quá, xem mà tê cả da đầu, đại lục Huyền Thiên của chúng nhiều ch·ết như ?】
【Nhắc đến mới nhớ, nhớ một truyền thuyết dân gian. Rằng một ngàn năm , đại lục Huyền Thiên từng rơi cuộc đại chiến bảy nước, trong lúc ba quân đội lớn nhất giao chiến, th·i th·ể chất đống, một ai sống sót. Khi đó các nước đều cử tìm th·i th·ể binh lính, nhưng ai tìm . Ta vẫn luôn cho rằng đó là giả, nó, nó là thật đấy chứ?! Nơi chôn cất ở Thần Quỷ Vực , sẽ là nơi chôn thây của tam quân từ một ngàn năm chứ?】
【Khó lắm, đây từng qua nơi nào tên là Thần Quỷ Vực cả.】
【Xem trận loạn quỷ mị 500 năm tự nhiên mà , tất cả đều nhân quả.】
【Trời phù hộ, hy vọng họ mau chóng tỉnh táo . Thanh Châu của chúng khó khăn lắm mới hy vọng giành hạng nhất, bảo vệ Thánh Tháp, nắm giữ Huyền Thiên Lệnh! Đừng để đến vòng áp chót thất bại trong gang tấc nhé!】
【Thưa các vị, theo thấy, Ngọc Tê Cốc, những chỉ cần đào đủ Thần Quỷ Thảo là rời , e rằng cuối cùng sẽ trở thành thắng lớn nhất. Các vị đừng tin, Thần Diễn Tự yêu thú trong sa mạc tấn công, hiện đang thoi thóp. Tử Viêm Giới tiến lăng mộ lòng đất, Đế Yên Nhiên và Đế Kỳ đều thương. Bên Thanh Linh Sơn rơi ảo giác ở bãi tha ma, chừng tam đại môn phái đều diệt, Ngọc Tê Cốc sẽ giành hạng nhất đó.】
【… Đừng , sợ thật đấy.】
Cứ như , các tu sĩ Thanh Châu đều sa sút tinh thần, ăn ngon ngủ yên, cho đến khi năm lượt tỉnh , mới lấy sĩ khí!
【May mà đại sư và Lục Tam Thổ, nếu cũng dám tưởng tượng.】
【Những khác cũng tuyệt, đội Thanh Linh Sơn của chúng , mỗi đều thể thiếu!】
【Bây giờ chỉ còn Chước Hoa sư tỷ, sư tỷ mau tỉnh , tín nữ nguyện ba ngày tới sẽ ăn chay!】
* Sau khi xem xét địa hình, bốn nhóm Ôn Sương Bạch nơi nghỉ ngơi.
Theo thông lệ, Thẩm Hạc Phong bắt đầu bói quẻ cát hung và những điều cần chú ý cho chuyến .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vo-chong-phao-hoi-hom-nay-muon-lam-giau/chuong-145.html.]
Một lát , Thẩm Hạc Phong quẻ tượng của , gương mặt trẻ con hiếm khi nghiêm túc: “Quẻ tượng , đây từng bói .”
“Các ngươi đều .” Thẩm Hạc Phong : “Giống hệt như ở thành Trác Quang, là đường ch·ết.”
Đó là trận chiến gian nan nhất và kết quả thê t.h.ả.m nhất của sáu kể từ khi bắt đầu cuộc tỷ thí, nếu lách kẽ hở của cuộc thi, họ lẽ ch·ết .
Cũng chính đó, chưởng môn của Tử Viêm Giới tuyên bố sửa đổi quy tắc mặt , còn dùng linh thức tháp nữa, mà dùng chân tháp, nhưng sẽ cung cấp cho các tử Thánh Dẫn Lệnh để thể rời bất cứ lúc nào.
“Để một ở , năm xuống, gặp nguy hiểm thì bóp nát Thánh Dẫn Lệnh để rời , ?” Ôn Sương Bạch hỏi.
Đây là phương pháp họ áp dụng ở Tinh Nguyệt Cốc.
Thẩm Hạc Phong: “Khả năng lão phu cũng bói qua, xuống sẽ ch·ết, ở thể sống.”
Lục Gia Nghiêu hiểu: “Tại ? Thánh Dẫn Lệnh thể rời bất cứ lúc nào ?”
Tạ Tử Ân luôn đoán chuẩn: “Xem ở sâu lòng đất dùng Thánh Dẫn Lệnh.”
Nếu thật sự là như , thì bàn bạc kỹ hơn, thể liều mạng một cách mù quáng.
Nửa đầu cuộc tỷ thí thể xông pha, thể dùng mạng để giành lấy ưu thế ban đầu, nhưng đến giai đoạn , khi ưu thế giành hạng nhất, ngược giữ sự định.
Ngay lúc bốn đang chụm đầu nghĩ những đối sách viển vông, Chước Hoa sư tỷ đang bên cạnh đột nhiên hét lớn một tiếng: “Gi·ết!”
Mấy giật : “?”
“Ta gi·ết!” Mắt còn mở, đang đột nhiên bật thẳng dậy, rút kiếm và tấn công loạn xạ: “Dám lừa , gi·ết gi·ết gi·ết gi·ết gi·ết!”
Trong nháy mắt, sát khí lan tỏa khắp nơi, sợ đến nỗi năm đều bỏ chạy.
Ngân Huyền chạy nhanh nhất, vèo một cái lướt xa.
Tạ Tử Ân nhanh thứ hai, vì còn cố ý mang theo cả Ôn Sương Bạch.
Chỉ còn hai Thẩm Hạc Phong và Lục Gia Nghiêu ở tại chỗ, buộc đối mặt với Chước Hoa sư tỷ tỉnh nhưng vẫn tỉnh táo.
Thẩm Hạc Phong trong cái khó ló cái khôn, lập tức lùi nhanh một bước, một tay kéo Lục Gia Nghiêu chắn mặt lá chắn.
Lục Gia Nghiêu: “???”
Lục Gia Nghiêu nhỏ bé, đáng thương và bất lực, khi kiếm chiêu ập đến, nhắm mắt hét lớn: “Sư tỷ, kiếm hạ lưu nhân, là Tam Thổ đây! Ta là Tam Thổ sư của tỷ đây!!!”
Thanh Lưu Hồng Kiếm dừng chính xác ngay trán .
Lý Chước Hoa mở mắt, nghi ngờ: “Ngươi là Tam Thổ thật, là Tam Thổ giả?”
Thư Sách
Lục Gia Nghiêu vội : “Thật! Ta là thật!”
Thẩm Hạc Phong từ lưng ló đầu , một cách bỉ ổi: “Không, sư tỷ, tỷ đừng tin , là giả đấy, mau đ.á.n.h !”
“Ngươi chứng minh thế nào?!” Lý Chước Hoa nửa tin nửa ngờ. Nàng cảm thấy lúc thật, chủ yếu là vì vẻ mặt bỉ ổi của Thẩm sư phía trông y như thật, thể nào giả mạo cái khí chất đó.
Lý Chước Hoa cũng dám chắc, dù trong mộng cảnh nàng lừa quá nhiều !!
Lục Gia Nghiêu vội giơ ngón tay cái lên: “Chước Hoa sư tỷ, tỷ là một!”
Thấy , Lý Chước Hoa im lặng một lát, thu kiếm , hất cằm: “Được , tạm tin ngươi .”
“…”
Có lẽ vì nhốt trong mộng cảnh quá lâu, ý thức của Lý Chước Hoa chút mơ hồ, khi uống viên đan d.ư.ợ.c của Tạ Tử Ân mới khá hơn một chút.
Lý Chước Hoa dùng sức xoa xoa ấn đường, vẫn còn tức giận: “Trong mơ sẽ truyền cho tuyệt thế kiếm phổ, luyện xong sẽ trở thành thiên hạ nhất. Ta liền luyện, nhưng phát hiện kiếm phổ đó chỉ là lừa , còn lợi hại bằng Lưu Hồng kiếm pháp của , quá đáng thật!”
Trong lúc Lý Chước Hoa đang lên án, năm còn mỗi cầm một củ khoai lang trong tay.
Đây là khoai lang Tạ Tử Ân nướng tiện thể lúc luyện đan, mới lò, thơm và ngon.
Ôn Sương Bạch ăn một củ trong miệng, cầm một củ trong tay, tới đưa cho Chước Hoa sư tỷ, tò mò hỏi: “Sư tỷ phá giải tâm ma thế nào ?”
Lục Gia Nghiêu rõ tiếng: “Sư tỷ gi·ết đưa kiếm phổ cho tỷ ?”
“Tử Ân , ngươi thể nướng cháy thêm một chút.” Thẩm Hạc Phong ăn xong còn chê đầu bếp, l.i.ế.m đầu ngón tay, nghĩ khoai lang đào ở Tinh Nguyệt Cốc thật ngọt, bác bỏ suy đoán của Lục Gia Nghiêu: “Ngươi ngốc , gì chuyện đơn giản như .”
“Quả thực đơn giản như .” Lý Chước Hoa gật đầu, hung hăng c.ắ.n một miếng khoai: “Gi·ết một đủ, gi·ết hết!”
Mọi : “?”
Lý Chước Hoa lặp : “Ta gi·ết hết trong mộng cảnh ngoài. Về còn xuất hiện những trông giống hệt các ngươi, suýt nữa lừa, nên mới ngoài muộn nhất.”
Các tu sĩ: 【Vậy cũng ? Tâm ma cũng thể phá giải như ?】
【Nếu ngươi cũng thực lực gi·ết hết thứ trong mộng cảnh, chắc là nhỉ?】
【Chấp niệm của Chước Hoa sư tỷ là trở thành thiên hạ nhất đúng ? Nói thì, nàng đúng là trở thành thiên hạ nhất trong mơ , dù cũng gi·ết hết …】
Trong lúc đang thảo luận về ảo cảnh tâm ma của Lý Chước Hoa, một tu sĩ yếu ớt hỏi: 【Thưa các vị, cho hỏi chút, họ đào khoai lang lúc nào ?】
Củ khoai lang nhỏ thuận tay đào từ Tinh Nguyệt Cốc lúc , vỏ ngoài trông cũng bình thường, ngờ nướng lên thơm ngọt mềm mại đến thế.
Ăn xong một củ nhỏ mà vẫn khiến lưu luyến nguôi.
Ôn Sương Bạch theo bản năng chép miệng, ngay khoảnh khắc , nửa củ khoai lang liền xuất hiện ngay mắt nàng.