Vợ Chồng Pháo Hôi Hôm Nay muốn Làm Giàu - Chương 147

Cập nhật lúc: 2025-10-13 03:19:07
Lượt xem: 54

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

Gã chấp sự hai lời, xoay định chạy.

“Ta cho ngươi ?” Ôn Sương Bạch lập tức lướt tới, tay chụp một cái khiến cho động tác của gã chấp sự chậm . Ngay đó, nàng áp sát, một chưởng chấn thương linh cốt của , một tay giật lấy lệnh bài bên hông, tung một cú đá hiểm hóc tiễn bay thẳng tường.

“Ọe” một tiếng, gã chấp sự phun một ngụm m.á.u lớn.

Ôn Sương Bạch từng bước đến mặt gã chấp sự, từ cao xuống hỏi: “Thế nào, thực lực của đạt tiêu chuẩn của phủ Thành chủ các ngươi ?”

“…Độ Kiếp Cảnh.” Nhóm dám che giấu tu vi của ! Hơn nữa cô là Độ Kiếp Cảnh, một nha đầu miệng còn hôi sữa thể là Độ Kiếp Cảnh?! Gã chấp sự c.ắ.n răng, tay lặng lẽ đưa sang một bên: “Các ngươi là ai, đến đây mục đích gì?”

Ôn Sương Bạch nhướng mày , tay nhanh như chớp, thẳng tay xé đứt cả hai cánh tay của gã đàn ông.

“A—” Gã chấp sự đau đớn hét lên: “Tiện nhân, con đĩ…”

Ôn Sương Bạch mặt cảm xúc, một lá bùa trong tay bay , che phần hạ bộ, trực tiếp hủy chỗ nối dõi tông đường của : “Nếu kiếp , khuyên ngươi nên học cách chuyện cho đàng hoàng, chứ?”

Gã chấp sự mặt mày dữ tợn, ánh mắt Ôn Sương Bạch tràn ngập sát ý và lửa giận: “Ngươi là ai , —”

“Không hứng thú .” Ôn Sương Bạch tay, trực tiếp kết liễu mạng sống của kẻ .

Sau khi giải quyết xong gã chấp sự và lấy lệnh bài, Ôn Sương Bạch cẩn thận mở cửa phòng.

Cạnh cửa, đàn ông áo trắng lạnh lùng đang khoanh tay ngực, nửa dựa tường chờ nàng.

Ôn Sương Bạch ló , nhỏ giọng hỏi: “Thế nào ?”

“Tất cả đều trong kế hoạch.” Tạ Tử Ân : “Lấy chứ?”

“Đương nhiên!” Ôn Sương Bạch xòe lòng bàn tay, vui vẻ huơ huơ tấm lệnh bài trong tay với .

“Vậy thôi, linh khoang ở ngay phía .” Tạ Tử Ân đợi nàng lên , ánh mắt trong nháy mắt chuyển lạnh, vô cảm liếc qua th·i th·ể bên trong khe cửa, dùng chân đá sập cửa , mới đuổi theo phía .

Binh lính linh hạm đều tổ ba của sư tỷ cầm chân, còn Ngân Huyền thì bắt thống lĩnh của linh hạm.

Lúc , tấm lệnh bài thông hành trong tay, Ôn Sương Bạch và Tạ Tử Ân một đường cản trở, vượt qua một trận pháp cơ quan vô cùng lợi hại, đến bên ngoài linh khoang.

Tại cửa, hai , Ôn Sương Bạch nhấc chân, một cước đá văng cửa linh khoang, lễ phép với hơn mười tu sĩ bên trong: “Xin chào, cướp đây.”

 

Linh khoang là trung tâm của trận pháp, là khu vực quan trọng nhất của cả chiếc linh hạm.

Ngay khoảnh khắc Ôn Sương Bạch và Tạ Tử Ân phá cửa xông , thống lĩnh của linh hạm đang chuyên tâm tu luyện trong phòng lập tức nhận điều .

Ngay khi đàn ông mở mắt, lao khỏi phòng, định đến linh khoang ngay lập tức, nhưng đột ngột dừng bước.

Chỉ thấy trong hành lang xa hoa nạm đầy minh châu, một đàn ông tóc bạc dài đến thắt lưng đang uể oải chống kiếm dựa tường.

Có lẽ vì xung quanh quá sáng, quen lắm, đang nheo mắt , mày và lông mi khó chịu run rẩy.

…Người canh ngoài phòng bao lâu ? Mà hề phát hiện!

Thư Sách

Thống lĩnh của linh hạm mắt lộ vẻ cảnh giác, triệu hồi bản mệnh kiếm tay, nhưng chọn tấn công , mà định đợi đối phương xuất kiếm.

Hắn luôn thói quen như , đợi đối phương chiêu , thời điểm con mồi lộ sơ hở, chính là lúc nhất để phản công và kết liễu!

, một, hai, ba… Hắn đếm thầm trong lòng đến mười, mà đối phương vẫn ý định tay , thậm chí còn chuyển từ nheo mắt sang nhắm hẳn hai mắt .

Thống lĩnh: “…”

Bản năng mách bảo nguy hiểm khiến gã thống lĩnh vẫn chọn tay , trầm giọng hỏi: “Các ngươi là ai, mục đích gì?”

Ngân Huyền dụi dụi mắt, nghĩ những gì cố ý nhấn mạnh lúc thảo luận về chuyến , trả lời: “Chúng chỉ đến mượn chút đồ.”

“Mượn cái gì?”

Ngân Huyền lễ phép trả lời: “Linh hạm của thành chủ.”

“…??” Cái gì?! Mượn… mượn linh hạm của thành chủ?! Khẩu khí thật ngông cuồng!!

Ánh mắt sắc bén của thống lĩnh lóe lên, nhưng mặt vẫn để lộ cảm xúc thật, mà tiếp tục thăm dò: “Các ngươi mượn linh hạm để gì? Nếu ngươi cho , thể chủ cho các ngươi mượn, thậm chí giúp các ngươi cũng thể.”

Ngân Huyền chỉ tỏ vẻ đồng tình với nửa câu của gã thống lĩnh, gật đầu, dịu dàng : “Được, cảm ơn ngươi.”

Sau đó, Ngân Huyền im lặng, tiếp tục lim dim với trạng thái tinh thần vô cùng thoải mái.

Chỉ cần gã thống lĩnh hành động tiếp theo, thì cũng sẽ đáp lễ mà hành động tiếp theo.

Thống lĩnh của phủ Thành chủ trong lòng tức giận ngút trời, nhưng cảm giác của nay từng sai, nên vẫn nén giận : “Nếu các ngươi cướp đoạt, phủ Thành chủ sẽ tha cho các ngươi . Dù các ngươi chạy đến chân trời góc bể, dù phủ Thành chủ chỉ còn một cuối cùng, cũng nhất định sẽ buông tha cho các ngươi!”

Ngân Huyền: “Ừm…”

“…Ta nghĩ, tu vi của nhân lẽ cao hơn . Phủ Thành chủ luôn hoan nghênh các tu sĩ năng lực gia nhập, nếu các ngươi bằng lòng gia nhập, nhân thể sẽ thế trở thành thống lĩnh của linh hạm, đến lúc đó, các ngươi thể tự do điều , cần trở mặt với phủ Thành chủ, chẳng vẹn cả đôi đường ?”

“Ừm…” Ngân Huyền xong vài chữ đầu liền bắt đầu tai lọt tai , đợi đối phương xong, đăm chiêu “ừm” một lúc lâu, nhưng nửa ngày trời cũng nặn thêm chữ nào, khiến cho thống lĩnh linh hạm tức đến mức vỡ cả phòng tuyến kiên nhẫn, rút kiếm c.h.é.m thẳng về phía Ngân Huyền!

“Đi, ch·ết, !”

Ngân Huyền đau khổ thở dài.

Trận đ.á.n.h ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vo-chong-phao-hoi-hom-nay-muon-lam-giau/chuong-147.html.]

Người đ.á.n.h , hà tất .

Bên , thấy Ôn Sương Bạch và Tạ Tử Ân, hơn mười tên hộ vệ trong linh khoang đều sững sờ trong giây lát.

Người ngoài tiến linh khoang, đầu tiên xông qua vô sát trận và cơ quan dọc đường, đây tuyệt đối chuyện dễ.

Có thể , dù là một đại năng của đại lục Huyền Thiên xông , đường nhất định cũng sẽ gây động tĩnh, thể nào lặng yên một tiếng động mà đến bên ngoài linh khoang.

“Các ngươi là ai?!” Hộ vệ trưởng phụ trách an của linh khoang cảnh giác giơ đao, định hiệu cho thuộc hạ phối hợp bày đao trận, thì ánh mắt còn kịp hiệu.

Rầm, rầm rầm, rầm rầm rầm rầm, những bên cạnh và phía cứ thế lượt ngã xuống đất, gần như trong chớp mắt còn thở.

Chỉ trong nháy mắt, của diệt sạch, chỉ còn một .

Đây là… độc!!!

Hộ vệ trưởng trong lòng kinh hãi, nín thở, vận khí nâng tu vi lên đến đỉnh điểm, chút do dự xoay c.h.é.m một đao về phía trung tâm trận pháp của linh hạm!

Hắn tự là đối thủ của hai , thì hủy diệt linh hạm, đồng quy vu tận, ai cũng đừng hòng sống!

Ngay khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc , Hỏa Linh Tiên bên hông Ôn Sương Bạch bay vút lên, như một con giao xà quấn chặt lấy đao.

Dưới Diệu Linh tâm pháp nóng bỏng như lửa mặt trời, thanh đao của hộ vệ trưởng nung chảy thành một vũng thép lỏng, thấm bên trong Hỏa Linh Tiên.

Gần như cùng lúc đó, vạt áo xanh của nữ tử bay phấp phới, nàng lướt đến mặt hộ vệ trưởng, một chưởng đ.á.n.h bay về phía cửa, một tay nhận lấy Hỏa Linh Tiên đang bay về.

Tại cửa, Tạ Tử Ân chuẩn xác đón lấy hộ vệ trưởng nàng ném tới, cho đối phương cơ hội phản công, trực tiếp kết liễu.

Nếu quyết định đến mượn linh hạm của phủ Thành chủ, thì họ cũng ý thức của mượn đồ, ví dụ như, cho khác cơ hội mở miệng từ chối.

Nếu từ chối, tức là đồng ý .

Cứ như , một nén nhang , sáu thuận lợi hội hợp trong linh khoang, vô cùng thành công mà mượn chiếc linh hạm.

Sáu thể thuận lợi như , là nhờ kinh nghiệm lúc họ lang thang khám phá linh hạm Thanh Linh khi đến Đế Châu tham gia đại hội Huyền Thiên.

Nếu , họ sẽ quen thuộc với kết cấu của linh hạm đến thế.

Tuy 500 năm trôi qua, linh hạm Thanh Linh về mặt đều vượt trội hơn linh hạm của thành chủ nhiều, nhưng về bố cục tổng thể, vẫn giữ chín phần tương tự.

Nhắc đến mới nhớ, khi đó Ôn Sương Bạch thậm chí còn ảo tưởng, giá như cũng một chiếc thì mấy, nàng chắc chắn mơ cũng thể tỉnh.

Kết quả bây giờ, giấc mơ trở thành sự thật.

Bên cạnh, Lý Chước Hoa đang ưỡn n.g.ự.c ngẩng đầu tuần tra lãnh địa mới, kiêu ngạo như một con thiên nga lửa: “Lần chúng oai thật!”

Lục Gia Nghiêu vẫn thể tin tất cả những điều , lo lắng hỏi: “Chiếc linh hạm thật sự là của chúng ?”

“Sao miệng ngươi nhảm .” Thẩm Hạc Phong hai tay sờ lên những viên minh châu tường, gương mặt trẻ con lộ nụ gian xảo: “Mỗi tỷ thí, đồ chúng lấy đều thể mang khỏi Thánh Tháp, linh hạm chắc chắn cũng .”

Ôn Sương Bạch cũng đang ngắm minh châu, thậm chí còn phản xạ điều kiện cạy xuống mang , nhưng nghĩ , đúng, cả con tàu đều là của họ ! Không cần cạy!

Vui thầm một lúc, Ôn Sương Bạch ho khan vài tiếng, vỗ vỗ mặt , nhắc nhở: “Được , đừng quên mục đích của chuyến , việc chính .”

 * Trong lúc năm còn đang công tác chuẩn , Ôn Sương Bạch trung tâm trận pháp của linh hạm, tập trung tinh thần, bắt đầu chuyên chú nghiên cứu trận pháp.

Sự vận hành của cả chiếc linh hạm đều dựa nơi .

thật , quá trình luyện chế linh hạm, chỗ khó nhất ở các loại vật liệu vô cùng đắt đỏ, thời gian chế tạo cũng dài, cá nhân thể gánh vác nổi, thông thường chỉ môn phái mới thực lực luyện chế.

Mà bản trận pháp, cũng quá khó, nó chỉ đơn giản là sự kết hợp của các trận pháp thường thấy như Truyền Tống Trận, Ngự Không Trận, Phòng Ngự Trận.

Ôn Sương Bạch chọn lọc về phía khu vực Truyền Tống Trận, phát hiện một bên của Truyền Tống Trận đặt một cuộn giấy màu trắng ngà, cuộn giấy vẽ bản đồ Thần Quỷ Vực, bản đồ một nơi đang nhấp nháy, đó chính là nơi sáu bóp nát ngọc giác lúc nãy.

Còn ở một chỗ khác, đặt một tấm lệnh bài màu đen huyền hai chữ ‘Trác Quang’.

Điều cho thấy chiếc linh hạm của thành chủ , hiện tại chuyên dùng để giữa cứ điểm của phủ Thành chủ ở thành Trác Quang và các nơi trong Thần Quỷ Vực.

Để Thần Quỷ Thảo của Thần Quỷ Vực, phủ Thành chủ tiếc hy sinh một chiếc linh hạm giá trị chế tạo vô cùng đắt đỏ.

Điều cho thấy thứ Thần Quỷ Thảo tà môn đối với họ quan trọng.

Ôn Sương Bạch nhớ các vòng tỷ thí trong thời gian , dễ dàng suy đoán , trận đại hạo kiếp do quỷ mị gây 500 năm , phần lớn đều là do Thần Quỷ Thảo gây nên.

Là Thần Quỷ Thảo, khi con ăn , dần dần biến thành quỷ mị.

Thánh Tháp xuất thế, vốn là để giải quyết chuyện quỷ mị.

Vậy thì trong cuộc tỷ thí của Thánh Tháp, nếu giành lợi ích lớn nhất, đó là giải quyết càng nhiều quỷ mị, thậm chí là giải quyết gốc rễ của vấn đề.

Đây lẽ cũng là mấu chốt để giành hạng nhất trong cuộc tỷ thí .

Thấy rằng nửa chén nữa, linh hạm của thành chủ sẽ bay khỏi Thần Quỷ Vực, điều cũng nghĩa là họ sẽ rời khỏi Thánh Tháp, trở về hiện thực.

, Ôn Sương Bạch chút do dự, đầu ngón tay linh lực d.a.o động, nhanh chóng đổi Truyền Tống Trận.

Linh hạm của thành chủ đột ngột dừng giữa trung.

Không may, năm đang vui vẻ kiểm kê vật tư linh hạm liền ngã nhào về phía .

“Ôn Nhị Bạch, ngươi ch·ết .” Thẩm Hạc Phong mắng: “Trước khi ngươi sửa trận pháp, thể nhắc nhở lão phu một tiếng ?”

“Liệu khả năng nào.” Ôn Sương Bạch lễ phép : “Là cố ý nhắc nhở ngươi .”

“…Lão phu sẽ nguyền rủa ngươi, nguyền rủa ngươi hỏng…” Miệng Thẩm Hạc Phong lập tức Hỏa Linh Tiên trói chặt, nhưng vẫn sợ ch·ết mà ú ớ vọng : “Hỏng… cả… son… môi…”

 

Loading...