Vợ Chồng Pháo Hôi Hôm Nay muốn Làm Giàu - Chương 151
Cập nhật lúc: 2025-10-14 02:53:39
Lượt xem: 54
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cùng lúc đó, suy nghĩ trong lòng Tạ Tử Ân gần như giống hệt với Ôn Sương Bạch. Chỉ qua một ánh mắt trao đổi, cả hai hiểu rõ ý của .
Nếu thật sự chọn một trong hai, sáu ở đây đương nhiên đều sẽ chọn Thần Diễn Tự.
Chẳng vì họ thích hòa thượng đến mức nào, mà là vì họ ghét Tử Viêm Giới hơn. Đương nhiên, Lục Gia Nghiêu là ngoại lệ, thật sự cảm thấy các vị hòa thượng tồi.
Khi linh hạm còn cách cồn cát bên một khá xa, Lục Gia Nghiêu bụng liền ló khỏi cửa khoang, thả dây thừng huyền thiết xuống, hét lớn trong gió: “Phật tử ! Mau giữ chặt dây thừng lên! Sương Bạch các nàng hạ xuống quá thấp !! Mau—kéo—chặt—!!!”
Phía , Thẩm Hạc Phong, Ngân Huyền, và Lý Chước Hoa c.ắ.n hạt dưa với vẻ mặt khó tả.
Phật tử béo tuy béo nhưng thủ linh hoạt, nhanh theo dây thừng huyền thiết leo lên linh hạm. Hắn bốn đang , gương mặt tròn kinh ngạc: “A di đà phật, là các thí chủ?!”
Thẩm Hạc Phong ném vỏ hạt dưa về phía hai cái đầu trọc của hai vị hòa thượng, : “May mà là chúng , nếu mấy lão trọc các ngươi vòng loại .”
Phật tử béo chút ngơ ngác, gãi gãi cái đầu trọc, hỏi: “A di đà phật, của phủ Thành chủ ?”
Lý Chước Hoa búng nhẹ thanh Lưu Hồng Kiếm, nhướng mày: “Sao ngươi dài dòng thế, chẳng lẽ hòa thượng nhà ngươi tìm bọn họ ?!”
Ngân Huyền nhớ tình nghĩa hai môn phái từng cùng siêu độ, bèn mặt hòa giải, ôn tồn giải thích: “Họ còn nữa, chúng siêu độ cho họ .”
Trong nháy mắt, Phật tử béo hiểu , cúi đầu nhắm mắt, chắp tay ngực: “A di đà phật, Thần Quỷ Thảo mà bần tăng hái thì ?”
“Phật tử , đưa cho là !” Lục Gia Nghiêu kéo vị hòa thượng gầy lên, đóng cửa khoang , chạy tới, vỗ vỗ bộ trang phục chấp sự của phủ Thành chủ , nhiệt tình : “Hiện tại chính là chấp sự tân nhiệm của phủ Thành chủ, đưa cho cũng như cả thôi!”
Phật tử béo: “??”
Mặc quần áo của phủ Thành chủ là thể xem như của phủ Thành chủ ?
Vị hòa thượng với vẻ mặt đầy hoài nghi giao Thần Quỷ Thảo , và , ông vui mừng khôn xiết khi nhận tin tức thanh toán nhiệm vụ từ Thánh Tháp.
A di đà phật, uổng công sụt mất ba cân ở Thần Quỷ Vực!
* Tại lăng mộ lòng đất.
Thần Cốt màu đen huyền ánh hóa thành bột mịn. Nằm ở trung tâm trận pháp, Thần Cốt hủy, Huyết Tế Chi Trận khởi động lập tức phản phệ, sát ý từ thượng cổ phá tan bức tường đồng, tấn công về phía Đế Kỳ và Đế Yên Nhiên trong điện!
Kim quang trong mắt Đế Kỳ lóe lên, phun một ngụm m.á.u tâm đầu, đầu tiên sử dụng bí thuật của Đế gia trong cuộc tỷ thí của Thánh Tháp!
Máu hóa thành rồng vàng, rồng vàng lượn vòng giữa trung, tiếng rồng gầm đẩy lùi dư chấn của Thiên Lôi Châu, mang theo khí chất đế vương nghênh đón uy lực của trận pháp.
Phía , Đế Kỳ ôm Đế Yên Nhiên, dùng m.á.u tươi vẽ nên một Truyền Tống Trận, rời khỏi lăng mộ lòng đất, trở điểm truyền tống mà bố trí đó ở lối lăng mộ.
Thư Sách
dị động của lăng mộ lòng đất ảnh hưởng đến bộ Thần Quỷ Vực, theo sự hủy diệt của Thần Cốt, Thần Quỷ Vực trời rung đất chuyển, mắt thấy sắp sụp đổ.
Đế Kỳ lập tức bóp nát lệnh bài của thành chủ.
Chẳng mấy chốc, trung truyền đến dị động, một chiếc linh hạm màu bạc xuyên qua mây bay tới.
Dù đang ở trong cảnh tận thế, đàn ông ôn hòa lịch sự vẫn giữ phong thái nhẹ nhàng. Hắn thấy tiếng động của linh hạm, nhưng ánh mắt dịu dàng lưu luyến từng rời khỏi gương mặt của con gái trong lòng.
Cho đến khi, chiếc linh hạm màu bạc hề dừng , thậm chí còn tăng tốc khi ngang qua, bay một cách trắng trợn và kiêu ngạo ngay đầu Đế Kỳ!
Đế Kỳ đột nhiên ngước mắt, chiếc linh hạm nghênh ngang rời , mặt lộ vẻ kinh ngạc và tức giận.
Cả đám tu sĩ Đế Châu đang theo dõi trận đấu của Tử Viêm Giới cũng vô cùng phẫn nộ.
【Trời ơi, Thanh Linh Sơn thật sự định cứu. Giờ , Huyền Dẫn Lệnh tác dụng, Thần Quỷ Vực sắp hủy diệt, A Kỳ và Yên Nhiên nhà chúng sẽ ngoài mất…】
【Không, họ nhất định thể ngoài! Ta cho phép họ !】
【Dựa cái gì mà Thanh Linh Sơn đủ chuyện thể thuận lợi rời , còn tử của Tử Viêm Giới chúng bỏ ? Đây là trời cao đố kỵ tài ? Thiên Đạo bất công! Lũ Thanh Linh Sơn, các ngươi chờ đấy, sẽ nguyền rủa các ngươi cả đời ai yêu thương, bạn bè xa lánh, ch·ết yên lành!】
【Thanh Linh Sơn cũng quá đáng thật! Rõ ràng vị trí của Đế Kỳ ngay tuyến đường rời khỏi Thần Quỷ Vực của họ, họ dù chỉ thả một sợi dây thừng huyền thiết xuống, Đế Kỳ cũng thể tự tìm cách leo lên linh hạm, kết quả họ thấy ch·ết cứu!】
【Tuy là đối thủ, nhưng đều là tu sĩ của đại lục Huyền Thiên, Thanh Linh Sơn trong vụ Thần Cốt coi như thắng , thể chút phong độ … đuổi cùng gi·ết tận như , quá mất phẩm giá.】
【Bọn họ uổng ! Đây rõ ràng là một đám giòi bọ lòng lang sói ơn. Từ Điền gia thôn bắt đầu, Tử Viêm Giới chúng vẫn luôn đối xử với Thanh Linh Sơn, cũng đắc tội với họ, thậm chí còn cung cấp cho họ chỗ ăn ở tại Đế Châu, kết quả họ đối xử với chúng như ! Thanh Linh Sơn cút khỏi Đế Châu!】
【, đức hạnh của bọn họ căn bản xứng tham gia đại hội Huyền Thiên, hủy bỏ tư cách thi đấu của họ !】
Trên Huyền Thiên Kính, tiếng c.h.ử.i rủa vang lên ngớt.
Tại Thần Quỷ Vực, Đế Kỳ ôm Đế Yên Nhiên, cúi đầu giữa tâm bão cát đen. Ngay khi Thần Quỷ Vực hủy diệt, trực tiếp đột phá từ cảnh giới Đại Thừa lên sơ giai, trung giai, cao giai của cảnh giới Chí Chân, đó vươn tay như một chiếc móng vuốt, xé rách hư , mạnh mẽ rời khỏi Thánh Tháp.
Khi Ôn Sương Bạch đang vui vẻ đếm thánh thạch kiếm từ vòng Thần Quỷ Vực, cùng các đồng đội bước khỏi Thánh Tháp, thì “phịch” một tiếng, hai đầy m.á.u từ trong Thánh Tháp ngã , rơi xuống đất ngay mặt họ.
Máu đỏ tươi chảy đầy mặt đất.
"Ồ." Ôn Sương Bạch lập tức lùi một bước, nam chính và Đế Yên Nhiên đang ngã trong vũng máu, một cảm giác bất ngờ hợp lý.
Đối mặt với tình huống , bình thường phần lớn ch·ết ở Thần Quỷ Vực, nhưng Đế Kỳ bình thường, chính là nam chính trong sách mà.
Còn Đế Yên Nhiên … nàng thật sự là Đế Yên Nhiên ?
Ôn Sương Bạch và Tạ Tử Ân liếc , trong lòng sớm nghi ngờ.
Những khác đều yên tại chỗ, tạm thời động tĩnh.
Chỉ Lục Gia Nghiêu và vị hòa thượng gầy của Thần Diễn Tự, thấy đành lòng, định tiến lên xem xét tình hình của hai nhà họ Đế.
căn bản cần đến họ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vo-chong-phao-hoi-hom-nay-muon-lam-giau/chuong-151.html.]
Ngay khoảnh khắc , chưởng môn của Tử Viêm Giới, Đế Tu Nguyên, xuất hiện tại đây.
Các tử mặt đều cảm nhận uy áp của Thánh Giả, hai chân thậm chí tự chủ mà run rẩy, một cảm giác quỳ xuống đất phủ phục.
“Thật trùng hợp, Đế chưởng môn cũng đến đón tử ?” Các chủ của Thanh Linh Sơn, Hứa Tĩnh Thư, từ trong hư bước một bước, đến mặt sáu nhóm Ôn Sương Bạch, tay cầm một cuốn thoại bản, mặt tuy nhưng linh lực âm thầm vận chuyển.
“A di đà phật, Đế chưởng môn, lâu gặp.” Lão hòa thượng của Thần Diễn Tự cũng đến, song song với Hứa Tĩnh Thư, che chắn mặt tử của hai phái.
Sau đó là Quy trưởng lão của Ngọc Tê Cốc.
Quy trưởng lão chỉ đến một , còn mang theo trưởng lão của Thiên La Vu, Vạn Thánh Cung và Càn Nguyên Phái.
Bảy đại môn phái, kẻ thù vĩnh viễn, chỉ lợi ích vĩnh hằng.
Ngọc Tê Cốc gì khác, chỉ nhiều tiền.
Mà lão rùa trăm năm thích tiêu tiền.
Cục diện một Tử Viêm Giới độc chiếm suốt bao nhiêu năm, cũng nên đổi .
Đế Tu Nguyên sáu đại môn phái mặt, im lặng một lát, đó nở một nụ gần gũi, như một lão giả hiền từ, tiếc nuối thở dài: “Vòng là Tử Viêm Giới của địch , cược thì chịu thua.” Đế Tu Nguyên lượt qua ba đại môn phái Thanh Linh Sơn, Ngọc Tê Cốc và Thần Diễn Tự. “Chúc mừng ba môn phái tiến trận chung kết. Đế mỗ một bước.”
Lời dứt, Đế Tu Nguyên phất tay áo, mang theo Đế Kỳ và Đế Yên Nhiên đang trọng thương hôn mê rời khỏi nơi .
Phía , Lục Gia Nghiêu và hòa thượng gầy xem đến trợn mắt há mồm.
Ngay cả Ôn Sương Bạch cũng thầm lẩm bẩm trong lòng.
Chuyện gì thế ? Ngọc Tê Cốc về phía họ thì còn hiểu , ngay cả ba môn phái vốn chút thù hằn cũng mặt bênh vực ?
Quy trưởng lão hiển nhiên ý định giải thích với đám tiểu bối, cùng vài vị trưởng lão, các chủ thương lượng: “Các vị, đến chỗ lão rùa uống vài chén ? Tốt nhất là rượu ngàn năm.”
“Ồ? Lão già nhà ngươi mà cũng thứ đó ? Đi, thôi.” Vài vị trưởng lão khác hùa theo, cùng Quy trưởng lão.
Hứa Tĩnh Thư , nàng xoay , dùng cuốn thoại bản gõ gõ đầu Thẩm Hạc Phong, ý tứ sâu xa : “Chuyện bên ngoài các ngươi cần lo, cứ lo thi đấu cho là .”
Đại hội Huyền Thiên chỉ đơn thuần là cuộc tỷ thí giữa các tử, mà còn nghĩa là một phân chia quyền lực của bảy đại môn phái.
Mấy ngày nay, chưởng môn, các chủ và các trưởng lão của Thanh Linh Sơn cũng hề nhàn rỗi, liên hợp với Ngọc Tê Cốc, ngấm ngầm ít chuyện để phá hoại Tử Viêm Giới.
Phía , sáu , đồng loạt giơ ngón tay cái lên.
Được, dáng Thanh Linh Sơn.
Thấy , Hứa Tĩnh Thư mỉm , thật tâm khen ngợi: “Vòng tỷ thí các ngươi .”
Theo dự tính của nàng và chưởng môn cùng các vị các chủ khác, vòng Thần Quỷ Vực , tử Thanh Linh Sơn nếu thể đuổi kịp thánh thạch của Tử Viêm Giới là tồi.
Kết quả, sáu đứa nhóc trực tiếp loại luôn của Tử Viêm Giới.
Tuyệt vời, tuyệt vời, đặc biệt là thấy sắc mặt của Đế Tu Nguyên, trong lòng Hứa Tĩnh Thư càng thêm vui sướng.
“Tiểu Tào chuẩn linh thạch , các ngươi qua chỗ lĩnh tiền .” Trước khi rời , Hứa Tĩnh Thư nhớ điều gì đó, về phía cô gái mặt mày hớn hở và thiếu niên tóc bạc mặt mày ủ rũ trong đội, ôn hòa : “ , Tiểu Ôn, Tiểu Ngân, Diệp lão việc tìm các ngươi. Các ngươi tiện đường qua chỗ Diệp lão một chuyến.”
Ôn Sương Bạch ngẩn .
Diệp lão y tu tìm nàng?
Lại còn cả đại sư , điểm chung giữa nàng và đại sư chính là Ôn Phong… cho nên, lẽ cha danh nghĩa của nàng xảy chuyện?
“Vâng ạ.” Ôn Sương Bạch đồng ý, cũng trì hoãn, kéo đại sư vội vàng đến viện xá của Diệp lão y tu.
“Diệp lão, ngài tìm chúng tử ?”
Trong tiểu viện trồng đầy các loại d.ư.ợ.c thảo và độc thảo, một lão nhân đang chiếc ghế mây phơi nắng.
Nghe thấy giọng của Ôn Sương Bạch, lão y tu mở mắt , vẻ thần bí đầy nhàn nhã: “Một tin , một tin , các ngươi tin nào ?”
Ôn Sương Bạch cũng , hơn nữa trong lòng nàng lờ mờ phán đoán, bèn về phía Ngân Huyền, hiệu để đại sư của chọn.
Ngân Huyền một bên, rõ ràng dáng thẳng tắp, nhưng vẫn cho một cảm giác uể oải.
Hắn khẽ thở dài, trong lòng thật cũng suy đoán.
Ngân Huyền về phía chiếc ghế mây lão nhân, suy nghĩ một lát lễ phép hỏi: “Đệ tử thể tin nào ?”
Trốn tránh thì đáng hổ, nhưng trốn tránh hữu dụng.
Ôn Sương Bạch: “…”
Diệp lão: “…”
Diệp lão mất hết cả hứng, tức đến mức râu vểnh cả lên, từ ghế bò dậy, cũng lười vòng vo với hai đứa tử , thẳng: “Ôn Phong ch·ết .”
Nghe , Ngân Huyền cúi đầu .
Ôn Sương Bạch liếc đại sư một cái, suy nghĩ hỏi Diệp lão: “Tử Mẫu Song Sinh Cổ trở về ạ?”
“ .” Đối với lão nhân mà , đây thể coi là một tin trời ban. Ông vốn tưởng con cổ trùng bảo bối của sẽ ở trong cơ thể của Ôn Phong và Lục Anh vài năm, ngờ ký chủ ch·ết nhanh như .
Diệp lão bổ sung: “Sau khi Song Sinh Cổ trở về, bảo Tiểu Tào điều tra. Cuộc tranh đấu phe phái trong Lục gia khốc liệt, phe của Lục Anh t.h.ả.m bại, chú của Lục Anh là gia chủ đương nhiệm, đối ngoại chỉ Lục Anh m·ất t·ích, rõ tung tích. Lục Anh thật sự ch·ết.”
“À, còn một chuyện nữa.” Diệp lão thoải mái chiếc ghế dưỡng lão của . “Chuyện của Lục gia kẻ quạt gió thêm củi, còn Lục Anh ch·ết hơn cả các ngươi.”
Ôn Sương Bạch ngẩn : “Ai ạ?”