Vợ Chồng Pháo Hôi Hôm Nay muốn Làm Giàu - Chương 155

Cập nhật lúc: 2025-10-15 03:28:13
Lượt xem: 49

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

Ôn Sương Bạch ngẩng đầu , thầm nghĩ đây chẳng là cái sân mà Thẩm Hạc Phong hôm qua Tạ Tử Ân lén gặp phụ nữ ?

“Kẽo kẹt” một tiếng, cánh cửa gỗ Tạ Tử Ân từ từ đẩy .

Ôn Sương Bạch lưng , tò mò ló đầu trong, nhưng khi thấy cảnh tượng trong tiểu viện, nàng bất ngờ sững sờ tại chỗ.

Chỉ thấy trong tiểu viện cổ kính treo đầy những chiếc đèn lồng hoa văn tinh xảo, gốc cây hoa mai lớn nhất trong sân bày một bàn đầy những món ăn thịnh soạn.

Thời tiết tuy chuyển lạnh nhưng vẫn đến mùa hoa mai nở, cây chỉ mới lấm tấm nụ hoa.

Ôn Sương Bạch lẩm bẩm: “Hôm nay… là ngày mấy?”

"Ba ngày tiết Sương Giáng." Tạ Tử Ân cúi đầu nàng, thu hết vẻ mặt của nàng trong mắt, giọng trong trẻo lành lạnh chứa đựng sự dịu dàng vô tận: "Sinh nhật vui vẻ, Ôn tiểu thư ."

“Ngươi…” Ôn Sương Bạch thẳng mắt , trong lòng dấy lên từng tầng gợn sóng vì tất cả những điều , cuối cùng chỉ hóa thành một câu: “Ngươi dám trộm bài văn của ??”

Nàng và nguyên chủ cùng tên, chỉ vì sinh nhật của họ ít nhiều đều liên quan đến tiết khí ‘Sương Giáng’.

Sinh nhật của nguyên chủ là đúng ngày Sương Giáng, còn của nàng là ba ngày Sương Giáng.

Ôn Sương Bạch từng một bài văn về sinh nhật, chủ đề của bài văn là về hạnh phúc, nàng : Sinh nhật của là ba ngày tiết Sương Giáng, mỗi năm ngày , ba đều sẽ mua cho một chiếc bánh kem…

từ khi ba lượt qua đời, ai còn nhớ đến ngày nữa.

Sau , ngay cả chính nàng cũng quên mất.

Không nhớ đến ngày thì sẽ cảm thấy trống rỗng trong lòng khi nó đến, như thể thế giới lãng quên và ruồng bỏ.

đồng nghiệp thuận miệng hỏi, Ôn Sương Bạch cũng chỉ nàng thích tổ chức sinh nhật.

Nàng bao giờ với ai sinh nhật của là ngày nào, ngay cả giấy tờ tùy cũng chính xác.

.

“Xin , cố ý thấy.” Tạ Tử Ân đóng cửa viện , lịch lãm mà dẫn Ôn Sương Bạch chỗ . “Là bài văn của ngươi tự nó rơi mặt .”

Lúc đó trong ảo cảnh ở Thần Quỷ Vực, Ôn Sương Bạch phòng bệnh đối chất với ba , tiện tay đưa cặp sách cho Tạ Tử Ân ở ngoài cửa.

Khi Tạ Tử Ân chiến đấu với quỷ mị ngoài cửa, chiếc cặp sách hư hỏng, bài văn rơi , liếc mắt một cái liền thấy.

Nhìn qua một quên của , đúng ?

Ôn Sương Bạch há miệng: “Vậy hóa của bài văn ?”

“Không, .” Tạ Tử Ân nhớ bài văn của nàng, còn quên bình luận một câu: “Viết khá .”

Ôn Sương Bạch cũng khách khí với : “Cảm ơn, cũng thấy .”

Tạ Tử Ân mỉm , đầu ngón tay khẽ gõ ba cái lên mặt bàn.

Ngay khoảnh khắc , cửa nhà bếp bên cạnh đẩy , một vị phụ nhân bưng một chiếc bánh sinh nhật , đặt mặt Ôn Sương Bạch.

Vị phụ nhân hành lễ với Ôn Sương Bạch: “Cô nương sinh nhật vui vẻ, nguyện vạn sự hanh thông.”

Tầm mắt Ôn Sương Bạch lướt qua vết bột bánh dính ống tay áo của vị phụ nhân, : “Cảm ơn.”

Vị phụ nhân khẽ mỉm , tự giác mà rời khỏi tiểu viện, để nơi đây cho hai .

Đến đây, Ôn Sương Bạch hiểu tất cả.

Thì mấy ngày nay, Tạ Tử Ân đều đang chuẩn những thứ , chuẩn chiếc bánh kem vốn nên xuất hiện ở thế giới .

Nàng cúi đầu .

Ngay gốc cây hoa mai, bên cạnh chân của Ôn Sương Bạch còn đặt một chiếc hộp gỗ đàn thắt nơ bướm xinh , rõ ràng là quà sinh nhật chuẩn .

Tuy mở , bên trong là gì, nhưng nàng thể cảm nhận linh khí nhàn nhạt d.a.o động bên trong, món đồ bên trong chắc chắn hề rẻ.

“Bà là thợ bánh danh tiếng ở khu phố Bách Hoa , nhờ bà giúp nghiên cứu cách bánh kem.” Tạ Tử Ân , từ từ châm nến cho nàng. “Chuẩn xong điều ước ?”

Ánh nến lượt sáng lên mắt.

Xuyên qua ánh nến, Ôn Sương Bạch bỗng nhiên về phía : “Ngươi sẽ tổ chức sinh nhật cho tất cả bạn bè của ?”

“Đương nhiên là .” Tạ Tử Ân dừng một chút, lời ngập ngừng đầu lưỡi, mới khẽ ngước mắt.

Đôi mắt đen của đàn ông phản chiếu bóng hình lung linh của Ôn Sương Bạch qua ánh nến lay động, nửa nửa với nàng: “Ta chỉ tổ chức cho thích thôi.”

 

Một lúc lâu , cả hai đều gì.

Gió đêm nhẹ nhàng thổi.

Xung quanh tĩnh lặng, tiếng nến cháy lách tách gần đó và tiếng tim đập trong lồng n.g.ự.c trở nên rõ ràng.

Sau khi xong câu đó, Tạ Tử Ân vẫn luôn chằm chằm nàng, ánh mắt rực sáng, hề che giấu, mang theo một cảm giác xâm chiếm khiến mặt đỏ tim đập.

Ôn Sương Bạch theo bản năng né tránh, cúi đầu ánh nến lay động theo gió, nhanh chóng liếc một cái.

Rõ ràng ban đêm nhiệt độ lạnh, nhưng mặt nóng bừng một cách khó hiểu.

Tạ Tử Ân nàng một lát thu hồi tầm mắt: “Ước .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vo-chong-phao-hoi-hom-nay-muon-lam-giau/chuong-155.html.]

“Được.”

Sau khi nàng ước xong và thổi nến, Tạ Tử Ân tùy ý chỉ gốc cây hoa mai: “Quà sinh nhật cho  em, mở xem thử?” Dừng hai giây, bổ sung: “À, nhưng thể sẽ đau một chút.”

Đau? Quà gì mà còn gây đau nữa?

Ôn Sương Bạch ngẩn , tò mò cầm lấy chiếc hộp gỗ đàn thắt nơ bướm xinh .

Là một luyện khí sư, nàng cầm lên chiếc hộp gỗ đàn hề rẻ, chất liệu dày dặn, chỗ khóa còn là một cơ quan trận pháp.

Linh lực ở chỗ trận pháp như vầng sáng của đom đóm chầm chậm nhấp nháy. Ôn Sương Bạch đưa ngón tay cái , lòng bàn tay châm nhẹ một cái, giọt m.á.u đỏ tươi trào , hút trận pháp truyền bên trong hộp.

Ngay khoảnh khắc đó, Ôn Sương Bạch cảm nhận rõ ràng, theo giọt m.á.u , một khế ước chủ tớ nào đó hình thành một cách vô hình.

Vậy chiếc hộp gỗ đàn là một loại pháp khí nào đó?

Ôn Sương Bạch đang đoán thì bỗng nhiên “bang” một tiếng, chiếc hộp gỗ đàn từ bên trong mở , một bông hoa to đùng chen chúc chui .

Bông hoa gặp gió liền lớn, càng lúc càng to, vô cùng kiêu ngạo, chỉ trong nháy mắt vươn lên cao.

Dưới ánh trăng, đóa hoa ấn trong hộp gỗ đàn từ lâu lắc lắc đầu hoa, những cánh hoa đỏ thắm còn đỏ hơn bất kỳ đóa hồng nào mà Ôn Sương Bạch từng thấy.

Đây là đóa hoa ăn thịt .

Đóa hoa ăn thịt vươn vai một cái, cành uyển chuyển uốn éo, cúi đầu xuống, dùng những cánh hoa mềm mại đỏ tươi mật cọ cọ mặt chủ nhân mới, đó dần dần thu nhỏ , lười biếng quấn lên cổ tay Ôn Sương Bạch.

Ôn Sương Bạch kinh ngạc chiếc vòng tay hoa ăn thịt nhỏ nhắn độc đáo tay, đàn ông đang thong thả ung dung cắt bánh kem ở phía đối diện mà hỏi, chút dám tin: “ Anh tặng nó cho ?”

Tạ Tử Ân khẽ gật đầu.

mà…” Ôn Sương Bạch cũng nên gì về . “…Nó vô cùng quý giá.”

.” Chính vì hoa ăn thịt hiếm, ở đại lục Huyền Thiên hiện nay chỉ một đóa , mới cảm thấy nó thích hợp để tặng cho nàng.

Ôn Sương Bạch cụp mắt xuống, khẽ mím môi: “Tại ?”

Tạ Tử Ân từ từ giơ tay, lướt qua bàn thức ăn, đưa miếng bánh kem cắt qua: “Ta nghĩ lý do rõ ràng .”

“Rõ ràng ?” Ôn Sương Bạch nhỏ giọng nghi ngờ. Trong mắt nàng, nay từng thật sự rõ ràng, đều là những ám chỉ và thăm dò lặng lẽ, đôi lúc khiến nàng nảy sinh nghi hoặc rốt cuộc đang nghĩ gì.

“Đâu .” Ôn Sương Bạch đưa tay lấy bánh kem, quyết đoán lắc đầu, hừ nhẹ một tiếng: “Dù cũng gì hết.”

Khi giọng nàng dứt, góc chiếc đĩa sứ đựng bánh kem đặt lên lòng bàn tay Ôn Sương Bạch, Tạ Tử Ân đang định buông tay.

ngay khi nàng định lấy , đàn ông vốn định buông tay nhướng mày, những ngón tay thon dài dùng một chút lực, nắm chặt chiếc đĩa sứ, mặc cho Ôn Sương Bạch dùng sức thế nào, chiếc đĩa vẫn lơ lửng giữa trung, hề nhúc nhích.

“Vậy .” Tạ Tử Ân ngước mắt, gương mặt nghiêm túc, thẳng nàng: “Ôn Sương Bạch.”

Ôn Sương Bạch bất giác tim đập thịch một tiếng: “Ừm?”

… thích  em.” Giọng Tạ Tử Ân cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng càng càng nhỏ, vành tai lập tức đỏ lên, giọng trong trẻo lành lạnh kỹ một tia run rẩy. “ Em thử hẹn hò với ?”

Lời , ngay cả đầu ngón tay của Ôn Sương Bạch cũng run lên.

Một lát , nàng như tỉnh mộng, nhanh chóng thu tay , ngay cả bánh kem cũng từ bỏ, cúi đầu xuống, trạng thái đột nhiên trở nên đúng.

Tạ Tử Ân bỗng nhiên một dự cảm lành.

Vệt hồng vành tai đàn ông đến nhanh mà cũng nhanh. Hắn dừng một chút, cách chiếc bàn, nhẹ nhàng đặt miếng bánh kem xuống mặt nàng, thêm gì, cũng hối thúc.

Vốn dĩ, Tạ Tử Ân định tối nay.

Hắn chỉ tổ chức sinh nhật cho nàng, nhưng nếu nàng hỏi, cũng che giấu, liền thuận thế trả lời.

Hơn nữa, xét theo biểu cảm và phản ứng của nàng, cảm thấy, nàng dường như cũng ý với .

xem hiện tại, như .

Tạ Tử Ân cầm lấy chén rượu, nhấp một ngụm, suy nghĩ xem nên cứu vãn thế nào.

Trong một mảnh tĩnh mịch, Ôn Sương Bạch rầu rĩ mở miệng: “Tạ Tử Ân.”

“Ừm?”

“Thật , cảm thấy chúng bạn là .” Ôn Sương Bạch vu vơ nghịch những cành lá của đóa hoa ăn thịt cổ tay, đắn đo : “ hài lòng với mối quan hệ hiện tại của chúng . Anh, còn bốn còn trong đội, thật sự đổi bất cứ điều gì. Dù tình bạn so với nhiều mối quan hệ khác đều bền lâu hơn, ?”

Tạ Tử Ân chuyện, thế là im lặng, cụp mắt xuống, nửa khuôn mặt giấu trong bóng tối, đang nghĩ gì.

Ôn Sương Bạch liếc một cái thu về, đầu ngón tay gõ gõ lên mép bàn: “Cho nên Tạ Tử Ân, cảm thấy, ừm, ý của là, lẽ, chúng … ừm, thể thử xem.”

“…………??”

Sau một tràng những lời dường như tuyên bố từ chối, Tạ Tử Ân, khi rõ ý trong lời của nàng, ngẩng đầu lên với vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi, nhíu mày: “Cái gì?”

Thỏa mãn thưởng thức sắc mặt của , khóe miệng Ôn Sương Bạch nhịn mà nhếch lên, cầm lấy chiếc thìa bắt đầu ăn bánh kem, rõ tiếng một câu: “Không hiểu thì thôi.”

Nhìn vẻ mặt giảo hoạt như thể gian kế thành công của cô gái, Tạ Tử Ân còn hiểu nữa.

Hắn xoa xoa ấn đường, bất đắc dĩ : “Vừa em đang diễn ?”

Ôn Sương Bạch một mực phủ nhận: “Đâu .”

Tuy nàng đúng là cố ý, nhưng nàng cũng thật sự nghĩ như .

Cái đêm ngủ sớm đó, một nàng suy nghĩ nhiều.

Thư Sách

Mối quan hệ hiện tại, nàng thật sự cũng hài lòng, nếu cứ mãi , nàng cũng sẽ giả vờ , cứ như tâm bất mà ở bên . nếu mở lời, thì nàng cũng sẽ từ chối.

 

Loading...