Vợ Chồng Pháo Hôi Hôm Nay muốn Làm Giàu - Chương 160
Cập nhật lúc: 2025-10-16 00:31:20
Lượt xem: 45
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vị hòa thượng kéo dài giọng, mãi vế , khiến Lục Gia Nghiêu sốt ruột hỏi: “Nếu đắc tội… thì ạ?”
Phật tử béo vẻ mặt xót thương: “Vậy thì đắc tội một chút , trời cao đức hiếu sinh, sẽ thông cảm cho bần tăng, a di đà phật.”
Nhóm Thanh Linh Sơn: “…”
“Cũng chắc, cũng chắc .” Giọng âm u của Thẩm Hạc Phong vang lên. “Theo lão phu thấy, ông trời thích gu của ngươi , lão trọc , ngươi cẩn thận họa đổ m.á.u đấy!”
Phật tử béo lập tức chuỗi Phật châu, sang Thẩm Hạc Phong mà liên tục: “Phì phì phì, phì phì phì.”
A di đà phật, phỉ nhổ cho ch·ết cái tên đạo sĩ miệng quạ đen điên điên khùng khùng .
Ôn Sương Bạch với vẻ mặt khó tả Phật tử béo đang “phì phì”.
Nàng thật lo lắng Thần Diễn Tự sẽ đuổi kịp, nàng cảm thấy Thần Diễn Tự cũng xui xẻo thật sự. Ngược , Ngọc Tê Cốc với vận may đến mức đáng ghét suốt chặng đường mới là đối thủ đáng gờm nhất của họ.
cũng gì sợ.
Đi đến đây, những gì nàng nhận nhiều , tiếp theo cứ tận nhân lực, tri thiên mệnh thôi.
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến, Ngọc Tiểu Li tung tăng chạy : “Tiểu Ôn tỷ tỷ, Tiểu Lý tỷ tỷ, chào các ngươi!”
Ôn Sương Bạch chào : “Chào các ngươi.”
Sau khi con rùa đen nhỏ lưng gù của Ngọc Tê Cốc vẻ mặt hoảng sợ né tránh Thẩm Hạc Phong Thánh Tháp, cánh cửa Thánh Tháp một tiếng động khép .
Đến đây, ba đại môn phái tề tựu đông đủ.
Thánh Tháp phát những tiếng vo ve trầm thấp, mười mấy trong tháp cảm nhận , nhưng các trưởng lão, các chủ của các môn phái ngoài tháp, cùng với đám đông tu sĩ và dân chúng vây quanh chật như nêm cối chân núi, đều cảm nhận một luồng uy áp thần thánh chấn động từ Thánh Tháp!
Trong chốc lát, gió núi cuồng cuộn, vạn cây rung chuyển, muôn thú cúi đầu!
Bên trong tháp, những tầng sương xám vốn che khuất đỉnh tháp thổi tan.
Mười tám vị tử mặt đều bất giác ngẩng đầu lên.
Chỉ thấy đỉnh tháp, là một bầu trời rộng lớn vô ngần.
Bầu trời đêm trăng, ánh trăng như bạc, muôn lộng lẫy.
Ôn Sương Bạch trực giác nhạy bén của một luyện khí sư.
Một phần trong đám hẳn là những pháp khí gian luyện chế từ các loại vật liệu quý hiếm, dùng để phong ấn những tòa thành quỷ mị từ 500 năm .
Còn những ngôi khác, Ôn Sương Bạch nhíu mày, nàng thể cảm nhận cụ thể là gì, nhưng rõ ràng một ngôi trong đó một sức hút mãnh liệt đối với nàng.
“Các ngươi mau kìa!” Lục Gia Nghiêu bỗng nhiên hô lớn.
Ngay lúc sương xám tan hết, những luồng linh khí bảy màu chói mắt từ những ngôi là pháp khí gian trút xuống. Những luồng linh khí bảy màu như những cơn gió xoáy tròn xuống phía trong tháp, điểm cuối dừng chân mười tám vị tử, hình thành hàng ngàn vạn bậc thang trời dẫn đến các vì .
Mỗi một bậc thang, tương ứng với một ngôi nào đó trời, một truyền thừa nào đó.
Thấy , Ôn Sương Bạch bừng tỉnh đại ngộ.
Những ngôi đó chính là đại diện cho mỗi một vị tiền bối tọa hóa ở đây và để truyền thừa.
Nàng về phía một trong những bậc thang trời đang lóe lên vầng sáng màu vàng kim, điểm cuối của bậc thang đó chính là ngôi đang mãnh liệt hấp dẫn nàng.
Nơi đó, chính là cơ duyên của nàng.
“Ta cảm ứng .” Ôn Sương Bạch xoay với các đồng đội. “Các ngươi thì ?”
Lục Gia Nghiêu và Lý Chước Hoa rõ ràng cũng cảm ứng.
Lý Chước Hoa kiêu ngạo gật đầu: “Ta !”
Lục Gia Nghiêu vui vẻ : “Ta cũng cảm ứng !”
“Ta .” Gương mặt Tạ Tử Ân chút hoang mang, nắm lấy viên ngọc bội tinh thạch bên hông, về phía một bậc thang trời bình thường gì nổi bật ở một góc. “ tinh thạch chạy đến nơi đó.”
Ôn Sương Bạch theo ánh mắt của Tạ Tử Ân.
Trên vai nàng, 400 đang vò đầu bằng đôi tay nhỏ, vẻ nghiêm túc lắng , cuối cùng nó trịnh trọng gật gật cái đầu gỗ, móc tờ giấy trong túi, bắt đầu vùi đầu lia lịa, đó đưa tờ giấy đến mặt Ôn Sương Bạch: 【Ngôi nó cảm ứng ánh trăng của nó! Nó bảo Tạ Tử Ân mau mang nó , thành công nó sẽ cảm tạ !】
Ôn Sương Bạch liếc qua đưa tờ giấy cho Tạ Tử Ân.
Tạ Tử Ân xem xong liền gật đầu: “Được, hướng đó.”
Bốn đều con đường riêng , Thẩm Hạc Phong sốt ruột, cố gắng cảm ứng, cảm ứng mãi.
giống như một con gà trống dù cố gắng thế nào cũng đẻ trứng, hề chút cảm ứng nào.
Thẩm Hạc Phong tức ch·ết , sắc mặt âm trầm : “Dựa cái gì! Lão phu cơ duyên! Lão trời già ngươi đố kỵ tài!”
“Ây, .” Lục Gia Nghiêu an ủi bạn của . “Chúng chỉ cần một rút cờ là thể thắng, chúng cũng như cả thôi…”
“Phì! Lăn xa một chút.” Thẩm Hạc Phong đưa tay đẩy cái đầu của Lục Gia Nghiêu , mong chờ về phía Ngân Huyền đang biểu cảm kỳ quái. “Ngân sư , cũng cảm ứng ?”
Ngân sư , chắc cũng xui xẻo giống thôi ha ha ha.
nào ngờ, Ngân Huyền lắc đầu, xoa xoa mái tóc dài vốn rối của , vẻ mặt khổ sở: “Ta .”
Thật kỳ quái, cũng cơ duyên, ha?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vo-chong-phao-hoi-hom-nay-muon-lam-giau/chuong-160.html.]
“…Cái lão trời c.h.ế.t tiệt .” Thẩm Hạc Phong lẩm bẩm c.h.ử.i thề, thử chọn đại một bậc thang trời trông thuận mắt, xách đạo bào lên định leo lên, kết quả một luồng linh lực đẩy ngược trở !
Ý là, cho lên???
Thử những bậc khác, tất cả đều cho leo!
Thẩm Hạc Phong tức đến méo cả miệng, trong lòng phục, móc mai rùa bắt đầu chất vấn ông trời, dựa cái gì cho cơ duyên, dựa cái gì!
Thấy đám tiểu yêu tinh của Ngọc Tê Cốc lượt bước lên thang trời, nhóm Ôn Sương Bạch dám trì hoãn thêm, hai lời liền bỏ Thẩm Hạc Phong mà .
Thư Sách
Thẩm Hạc Phong: “?”
Hắn vốn tưởng rằng trong năm ít nhất cũng một sẽ ở với .
Kết quả, một cũng .
Ôn Sương Bạch để cho một túi bùa chú và pháp khí, Tạ Tử Ân để cho một túi linh đan, đó năm một chút lưu luyến mà xoay rời , mỗi bước lên hành trình của riêng .
Rất nhanh, ngay cả các hòa thượng của Thần Diễn Tự cũng sạch, nơi đây chỉ còn một .
Trong đại sảnh Thánh Tháp trống , ngay cả giải an ủi cũng , Thẩm Hạc Phong đó, đầu đầy dấu chấm hỏi, ngơ ngác trong gió.
Xin hỏi đây???
【Ha ha ha ha chuyện gì thế , Thẩm Hạc Phong t.h.ả.m như .】
【Chung kết những năm cũng tử nhận cơ duyên ?】
【Theo , cuối cùng nhận cơ duyên còn xem ngộ tính của tử, nhưng những tử thể chung kết ít nhiều đều sẽ tiền bối nguyện ý chìa cành ô liu, cho cơ hội leo thang trời. Còn tình huống một vị tiền bối nào cho cơ hội như hiện nay—】
【 , ngươi lầm , là đầu tiên trong 500 năm qua.】
Tạ Tử Ân bước lên bậc thang trời mà tinh thạch chọn.
Ngay khoảnh khắc bước bậc thang , thứ ban đầu biến mất, đó là một lối hướng lên .
Lối lấy một ngọn đuốc, xung quanh tối đen như mực, nguồn sáng duy nhất là vầng sáng nhàn nhạt từ phía xa cao truyền đến.
Tạ Tử Ân đưa tay chạm hai bên lối .
Hai bên tối đen như mực, trông như gì, nhưng thật tường.
Hắn là luyện khí sư, nhưng mấy ngày nay ở chung với Ôn Sương Bạch, ít nhiều cũng một chút.
Bức tường và lối phần lớn đều xây bằng hắc diệu thạch.
Bầu trời cuồn cuộn mà họ chứng kiến ở bên lúc nãy, đều là bầu trời thật, mà là kiệt tác của một luyện khí sư.
Nói cách khác, chủ tháp của Thánh Tháp là một tòa cung điện trời cấu thành từ hắc diệu thạch và sức mạnh của trận pháp.
Cũng chút thú vị.
Tạ Tử Ân thu tay , trì hoãn thêm, bằng tốc độ nhanh nhất bước lên tòa cung điện trời .
【Xem Thanh Linh Sơn sắp đoạt giải nhất , tốc độ của Tạ Tử Ân nhanh thật!】
【 , thấy con đường của các tử khác đều quanh co lòng vòng, đầy hiểm nguy, chỉ của là thẳng tắp về phía , còn thuận lợi một đường!】
【Đây là con đường mà tinh thạch chọn cho đúng ? Tinh thạch của Tinh Nguyệt Cốc, tự nhiên vật phàm.】
【Ghen tị quá, vận may của thật .】
Nói đến vận may, đột nhiên nghĩ đến: 【Mà Thẩm Hạc Phong , vẫn còn ở chỗ cũ ?】
【Ừ ừ, từ chỗ lão đạo sĩ đó qua, lúc đầu định cho nổ tung cả Thánh Tháp, nhưng nổ , ngược còn tự thiêu trụi tóc ha ha ha, bây giờ lão đạo sĩ dường như chấp nhận phận, đất nửa ngày nhúc nhích.】
【Xui thật, lý do để nghi ngờ môn phái của họ hiến tế khí vận của Thẩm Hạc Phong cho Tạ Tử Ân!】
【Hiến tế một , tạo phúc cho cả Thanh Linh Sơn?】
【Không thể , kế sách đấy!】
Càng leo lên cao, Tạ Tử Ân càng cảm nhận sự dị động của tinh thạch.
Ánh sáng của tinh thạch càng lúc càng sáng, dường như đang hô ứng với vầng sáng phía .
Mấy bước cuối cùng, tinh thạch vặn vẹo, như thoát khỏi sợi dây, trông vô cùng sống động.
Tạ Tử Ân nhíu mày, một tay nắm chặt nó . Giữa lúc vạt áo bay phấp phới, đàn ông tóc đen mắt sáng bước một bước khỏi lối .
Trong phút chốc, mắt rộng mở thênh thang.
Giờ khắc , Tạ Tử Ân dường như đang một gò .
Trên đỉnh đầu là một vầng trăng khuyết, cách gần, gần như thể chạm tới.
Ánh trăng như bạc trút xuống, rắc lên .
Xung quanh là từng tòa cung điện và khối cầu hình tròn đúc bằng hắc diệu thạch, xếp hàng quanh vầng trăng khuyết.
Có mấy vạn đường linh tuyến lúc sáng lúc tối, nối liền vầng trăng khuyết với các cung điện và khối cầu, quấn quýt đan xen như một mạng nhện hỗn loạn.
Tinh thạch trong tay giãy giụa ngày càng kịch liệt.
Tạ Tử Ân thu hồi tầm mắt, nóng vội lấy một viên lưu ảnh châu ghi hình ảnh , mới buông lỏng tay.