* Để các tử an tâm dưỡng thương, Vô Tận Phòng dạo gần đây sửa sang , trở nên ấm cúng và thoải mái hơn.
Trước cửa sổ kê một chiếc ghế dài mềm mại, êm ái.
Ôn Sương Bạch và Tạ Tử Ân đang dựa đó, vai kề vai cùng sách.
Ôn Sương Bạch lật qua một trang sách về trận pháp. Trận pháp hình cầu Huyền Thiên mà nàng cải tạo hôm đó chỉ là một phần nhỏ của cuộn tranh Thánh Tháp. Cuộn tranh chứa đựng kiến thức vô cùng sâu rộng về cả Phù, Trận và Khí. Dù thời gian bận rộn dưỡng thương và lo liệu cho Thải Duyên Lâu, nàng vẫn quên tiếp tục nghiên cứu.
Học bao giờ là đủ, con đường tu luyện cũng .
Về điểm , Tạ Tử Ân cũng nghĩ giống hệt nàng. Hắn lúc cũng đang lật giở một quyển y thư bí hiểm, khó hiểu.
Ôn Sương Bạch thích và thật sự tận hưởng những giây phút như thế .
Tuy âu yếm vuốt ve, nhưng cảm giác cùng tiến bộ chính là một sự mật về mặt tinh thần.
Nhớ chuyện về thiên lôi mà Thẩm Hạc Phong lúc ăn trưa, Ôn Sương Bạch hỏi: “Huynh nghĩ ?”
Một câu hỏi đột ngột, đầu cuối, nhưng Tạ Tử Ân lập tức hiểu nàng đang gì: “Chúng gặp , chắc chắn liên quan đến thần thụ.”
Hắn và nàng cùng xuyên đến Huyền Thiên đại lục, đằng chắc chắn sức mạnh của thụ linh thần thụ.
Tinh Nguyệt thần thụ, Tinh Nguyệt đạo nhân, giỏi nhất về bói toán, thể đoán những việc .
Dù chuyện qua 500 năm, khó để tìm ai kiểm chứng, nhưng Tạ Tử Ân đoán rằng, nội dung trong quyển sách gốc , e rằng chính là một hình thức tiên đoán của thần thụ.
“Thật nên sớm đoán mới .” Ôn Sương Bạch khẽ ghé tai Tạ Tử Ân thì thầm, “Huynh sách đó là do ai ?”
Tạ Tử Ân lắc đầu, cũng hạ giọng: “Ai?”
“Đạo nhân.” Bút danh của tác giả nguyên tác là ‘Đạo nhân’, vì khá đặc biệt nên Ôn Sương Bạch vẫn còn nhớ.
“Môi Phong tử (Thẩm Hạc Phong) một câu đúng, thần thụ thể đầu thai một nữa. Chỉ là đổi một nơi khác mà thôi...”
Hai thì thầm những "tiếng lóng" mà chỉ cả hai mới hiểu, cùng suy đoán thứ.
Trò chuyện một hồi, Ôn Sương Bạch thấy buồn ngủ, liền tựa đầu lòng Tạ Tử Ân .
Nàng mơ một giấc mơ.
Trong mơ, ở Trái Đất, một bé sinh mang một vết bớt Tinh Nguyệt.
Từ nhỏ, liên tục mơ mơ một giấc mơ, và thường xuyên dự đoán nhiều chuyện xảy .
Lớn lên, tự đến đạo quán đạo sĩ.
Kết cục trong mơ rõ ràng viên mãn, nhưng khiến vô cùng đau khổ. Xuất phát từ một sự thôi thúc mà chính cũng hiểu rõ, giấc mơ đó thành một quyển sách.
Cuốn sách ẩn chứa ý tứ huyền diệu, đưa Ôn Sương Bạch và Tạ Tử Ân đến Huyền Thiên đại lục.
Mà vị đạo sĩ , kể từ đó, mất hết khả năng tiên tri.
mỗi ngày đó của , còn ác mộng hành hạ, mỗi ngày đều trôi qua thật vui vẻ.
...
Tí tách, tí tách.
Ngoài cửa sổ, mưa vẫn rơi.
Ôn Sương Bạch tiếng mưa đ.á.n.h thức. Khi tỉnh , trời nhá nhem tối.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vo-chong-phao-hoi-hom-nay-muon-lam-giau/chuong-180.html.]
Ngoài cửa sổ mưa như trút nước.
Đây là trận mưa lớn nhất kể từ khi họ kết thúc đại bỉ.
Dãy núi trập trùng đằng xa chìm trong màn mưa, mờ mờ ảo ảo. Nước mưa rơi thành dòng, gột rửa thế gian, tựa như cuốn trôi hết thảy những gì ô uế.
Ôn Sương Bạch im nhúc nhích, ngắm mưa thật lâu, mới dời mắt sang khuôn mặt say ngủ của Tạ Tử Ân bên cạnh.
Nàng vẫn luôn trong vòng tay Tạ Tử Ân.
Thư Sách
Vòng tay ấm áp mà vững chãi, xua tan cảm giác hư ảo của giấc mơ và cả trận mưa tầm tã ngoài .
Ôn Sương Bạch đột nhiên hôn .
Thế là, nàng rướn qua, cẩn thận hôn nhẹ lên môi .
Vốn định đ.á.n.h thức, nhưng đàn ông nay vẫn ngủ tỉnh.
Hàng mi rậm rung động, Tạ Tử Ân mở mắt, khi lên, giọng vẫn còn vương chút lười biếng ngái ngủ: “Ta còn đang tự hỏi, mơ thấy một con cún con đang c.ắ.n ...”
“Phi, mới là cẩu!” Ôn Sương Bạch bò dậy, trèo lên , vớ lấy cái gối mềm bên cạnh, định dúi mặt .
Hai đùa giỡn, dừng , cả hai đều mang ý trong mắt.
Tình ý như mưa xuân, bất chợt đan xen trong ánh mắt, dần trở nên nóng bỏng.
Mặt Ôn Sương Bạch ửng đỏ, cái thẳng thắn của đàn ông bên , nàng khẽ đưa tay, ngập ngừng kéo lấy dây lưng của .
Giây tiếp theo, "rầm" một tiếng, cửa sổ một bàn tay thon dài đóng sập .
Trời đất cuồng, Ôn Sương Bạch đè xuống giường, nụ hôn ập đến dồn dập như mưa rào ngoài cửa sổ.
...
Chạng vạng đêm mưa, ánh nắng tắt, trong bóng tối, một bóng xanh, một bóng trắng đang hôn cuồng nhiệt.
Không khí trở nên nóng rực.
Dây lưng cởi bỏ, chiếc yếm đỏ thêu Tỳ Hưu lặng lẽ rơi xuống đất.
Trong căn phòng tối đen, ai thấy, mặt đất, ba màu vải trắng, xanh, đỏ đan xen mờ ám.
Mưa ngoài cửa sổ vẫn ngớt, ẩm ướt của mưa dường như thấm qua cả cửa sổ, ướt đẫm thứ.
Tạ Tử Ân giữ chút lý trí cuối cùng, khẽ thở dốc: “Ta... thể chứ?”
Ôn Sương Bạch khẽ “hừm” một tiếng: “... Có thể.”
...
Đêm mưa, sự đều nên, gì kiêng kỵ.
(Chính văn )