Vợ Chồng Pháo Hôi Hôm Nay muốn Làm Giàu - Chương 182: Phiên ngoại

Cập nhật lúc: 2025-10-18 04:07:22
Lượt xem: 50

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cùng uống rượu chuyện đến tận canh ba, cùng Tạ Tử Ân "hoang đường" đến canh năm.

Thực , vốn dĩ tối qua lúc về phòng, cả hai đều định nghỉ ngơi sớm, gì. khi ở bên thích, sẽ nhịn hôn hít, dính lấy .

Huống hồ, Tạ Tử Ân là y tu, thông thạo cấu tạo cơ thể , thực hành cũng giỏi, còn khác hẳn với vẻ lạnh lùng xa cách ban ngày, ban đêm, cực kỳ... "phục vụ".

Tóm , một đêm buông thả, lúc Ôn Sương Bạch ngủ no nê tỉnh dậy, trời quá trưa ngày hôm .

Bên gối trống , Tạ Tử Ân ở đây, bộ y phục tối qua vứt xuống đất cũng thấy .

Ôn Sương Bạch: ?

Tên đàn ông gọi nàng dậy, tự thì thôi, còn thu luôn cả quần áo của nàng bệnh gì ?

Ôn Sương Bạch lầm bầm c.h.ử.i rủa, ôm chăn dậy, đảo mắt liền thấy một bộ váy áo mới tinh đặt bên cạnh.

Màu vàng nhàn nhạt, nhưng càng càng lấp lánh, kỹ mới phát hiện dệt bằng tơ vàng, đó khéo léo phủ thêm một lớp phấn linh thạch vụn, toát lên vẻ sang trọng một cách kín đáo.

Trên bộ váy áo một mẩu giấy nhỏ, nàng cầm lên xem, thấy hai kiểu chữ khác .

Phía là chữ của Tạ Tử Ân: 【 Ta đến Y Các việc, quần áo đúng cỡ của nàng đấy, đừng quên chuyện tối qua hứa với . 】

Phía là 400 khối bổ sung: 【 Sương Bạch, mang 9000 vạn chơi đây, đừng nhớ mong! 】

Được .

Ôn Sương Bạch quần áo xong liền cửa.

Nơi là khách viện của Thanh Linh sơn, tử Ngọc Tê cốc và Thần Diễn tự đều ở đây, tối qua muộn , nên nàng và năm cũng ở .

lúc , sân viện trống , một bóng .

Đều chơi hết ?

Ôn Sương Bạch lắc đầu, lấy Huyền Thiên kính gửi tin nhắn hỏi đang ở , thẳng đến tiểu viện của Tạ Tử Ân.

Tối qua, từ lúc bắt đầu yến tiệc, Tạ Tử Ân nhắc nàng rằng căn phòng sét đ.á.n.h của , nàng vẫn giúp xây , nàng hôm nay qua xem nên thế nào.

Chuyện đúng là kéo dài quá lâu, Ôn Sương Bạch liền đồng ý.

Tiểu viện Tạ Tử Ân ở hẻo lánh.

Ôn Sương Bạch theo trí nhớ, bay vút qua Y Đường, ngang qua một vài khu nhà của trưởng lão, cuối cùng cũng thấy rừng trúc quen thuộc.

Ôn Sương Bạch đột nhiên dừng .

Ngay lối , Lý Chước Hoa vận hồng y rực rỡ, ôm một bó hoa lay ơn đỏ, thấy Sương Bạch đến liền bước tới, đưa bó hoa cho nàng: “Sư , vui vẻ nhé, nếu vui cứ tìm sư tỷ, giúp xử lý Tử Ân sư !”

Ôn Sương Bạch lập tức hiểu điều gì đó, nàng ôm chầm lấy Chước Hoa sư tỷ, đến cong cả mắt: “Cảm ơn sư tỷ, nhớ .”

Dưới ánh mắt dõi theo của sư tỷ, Ôn Sương Bạch ở lối , cúi đầu nghiêm túc suy nghĩ một lát, xác định rõ lòng , mới nhấc chân bước sâu trong rừng, từng bước một tiến tới.

Trước đây, cái đêm Ôn Sương Bạch tìm Tạ Tử Ân để xác nhận phận đồng hương, nàng nhớ đường càng càng hoang vắng.

hiện tại, ngay lúc , đường càng càng sáng.

Chỉ vì ở mỗi một ngã rẽ, đều bạn bè của nàng chờ, cầm những đóa hoa với màu sắc khác .

Trừ Chước Hoa sư tỷ là đầu tiên ( Ôn Sương Bạch mới , Tạ Tử Ân xếp Chước Hoa sư tỷ ở vị trí đầu, nhưng sư tỷ chịu, nàng đòi đầu tiên tặng hoa cho sư , thế là nàng dùng vũ lực, đuổi đám hòa thượng tít đằng ...)

, nhóm thứ hai Ôn Sương Bạch gặp là Hoài Minh Phật tử của Thần Diễn tự và các sư của ngài .

“A di đà phật, chúc cho duyên sẽ bên dài lâu.” Hoài Minh Phật tử , đưa cho nàng một đóa hoa sen.

Tiếp đó là nhóm tiểu yêu tinh của Ngọc Tê cốc.

Tiểu hồ ly vui vẻ đeo vòng hoa xinh mà chúng chuẩn lên đầu Ôn Sương Bạch: “Tiểu Ôn tỷ tỷ, tỷ hạnh phúc nhé, rảnh rỗi nhất định đến Ngọc Tê cốc chơi với bọn em nha~”

“Được, nhất định .” Nàng hứa chắc nịch, tiếp tục .

Người tiếp theo là Thẩm Hạc Phong.

lúc , tên đạo sĩ mặt mày cau , ném cho nàng bó hoa bách hợp, chất vấn: “Ngươi vì ngươi đến quá muộn mà nãy con chim ỉa lên đầu ?!”

Ôn Sương Bạch nhịn , bật thương tiếc: “Ai bảo các ngươi cho giờ nào tới, lỡ tới thì ?”

“Tên y sư nhà ngươi ngươi nhất định sẽ đến.” Thẩm Hạc Phong dù dùng Thanh Khiết thuật gội đầu cả trăm ngàn , vẫn cảm thấy tóc mùi thối, “Được , , lão phu miệng mồm cũng chẳng lời gì ho, chúc hai ngươi tai họa vạn năm, hợp đến già, đủ ý tứ ?”

“Cảm ơn ngươi, Hạc Phong.” Ôn Sương Bạch tiếp đến trạm kế.

Lục Gia Nghiêu đang tò mò trừng trừng với một con chim bảy màu.

Hắn đang đợi Sương Bạch, chờ một lúc thì một con chim bỗng nhiên mật đậu lên vai .

Nghe tiếng bước chân, Lục Gia Nghiêu ngẩng đầu: “Sương Bạch, ngươi xem, lông con chim ! Giống hệt bó hoa chuẩn cho ngươi!”

“Cảm ơn.” Ôn Sương Bạch nhận lấy bó hoa rực rỡ từ Tam Thổ, con chim.

Con chim ... lẽ chính là con ỉa lên đầu Thẩm Hạc Phong?

Quả nhiên, nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến, Thẩm Hạc Phong vọt tới: “Hắc, con chim c.h.ế.t tiệt , thì trốn ở đây, hôm nay gia gia nhổ trụi lông ngươi xong!!”

Lục Gia Nghiêu quýnh lên: “Thẩm ngươi , nó chọc gì ngươi ...”

Thẩm Hạc Phong tức xì khói: “Nó ỉa lên đầu !!!”

Ôn Sương Bạch: “...”

Ôn Sương Bạch lắc đầu.

Cánh rừng sắp đến cuối, nàng thể xuyên qua những kẽ lá, thấy cảnh xuân tươi bên ngoài.

Ôn Sương Bạch bèn bỏ mặc hai " học trò nhỏ" phía .

Ở lối khỏi rừng, Ngân Huyền, hiếm khi chải tóc gọn gàng, và tiểu sư Văn Tâm, đang cùng đó, Ôn Sương Bạch tới.

Văn Tâm ngọt ngào đưa cho nàng đóa hoa mẫu đơn do chính tay trồng: “Nhị sư tỷ, cho tỷ!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vo-chong-phao-hoi-hom-nay-muon-lam-giau/chuong-182-phien-ngoai.html.]

“Nhị sư .” Ngân Huyền nghiêng đầu, về phía Tạ Tử Ân đang đình viện thung lũng, , “Đi , và Văn Tâm đưa qua đó. Nếu đồng ý, sư lập tức đưa rời .”

Ôn Sương Bạch gật đầu thật mạnh, tuy đang , nhưng hốc mắt rưng rưng: “Vâng!”

Ở hiện đại, nàng mất gia đình từ nhỏ, vì bận rộn học hành, công việc, cũng thời gian kết bạn.

ở Huyền Thiên đại lục, nàng trưởng và , nhiều bạn .

Nàng thật sự, quá may mắn.

Từng bạn từ trong rừng trúc chui , vui vẻ theo ba sư Ôn Sương Bạch, tiến về phía Tạ Tử Ân đang kiên nhẫn chờ đợi đình viện.

Theo lẽ thường, phía là một đống đổ nát do thiên lôi đ.á.n.h trúng.

giờ phút , một tòa đình viện thanh u, trang nhã sừng sững ở đó, thềm nhà cây cối xanh tươi, hoa xuân rực rỡ.

Trên mái hiên cong vút, một đóa hoa ăn thịt màu đỏ tươi đang quấn quanh, 400 khối thì đang nhảy nhót bên cạnh, tìm chỗ khắc chữ.

Căn nhà , đúng là do nó, Ôn Sương Bạch, Tạ Tử Ân và 9000 vạn đặc biệt tạo !

Ngân Huyền và Văn Tâm đến một cách nhất định thì ăn ý dừng , tiến về phía nữa, mà lùi về cùng những khác, chứng kiến chuyện sắp xảy .

Ôn Sương Bạch thu ánh mắt đ.á.n.h giá, Tạ Tử Ân đang mỉm mặt: “Huynh xây xong từ bao giờ?”

Tạ Tử Ân: “Từ lúc Thần Quỷ Dục đời.”

Ôn Sương Bạch hừ nhẹ: “Vậy là vẫn luôn lừa .”

Hắn phủ nhận, tiến gần nàng: “Hôm qua nàng với , điều may mắn nhất của nàng là đều ở đây. Vậy nàng , điều may mắn nhất của là gì ?”

Ôn Sương Bạch: “Là gì?”

“Ta giống nàng, là một kẻ ích kỷ.” Tạ Tử Ân thẳng mắt nàng, trong mắt chỉ hình bóng rõ nét của nàng, “Với , điều may mắn nhất, gì hơn là vốn định cô độc cả đời, nhưng gặp cùng chung sống trọn đời.”

Tình cảm của dành cho nàng, là nhất kiến chung tình vì dung mạo.

Mà là sự rung động nảy sinh từ sự va chạm tâm hồn trong những ngày tháng sớm chiều bên .

Cái cảm giác chỉ cần một từ là đối phương thể hiểu ngay, sự đồng điệu về tinh thần đó, là điều tuyệt vời nhất thế gian.

Dưới sự chứng kiến của bạn bè, Tạ Tử Ân quỳ một gối xuống, lấy một chiếc nhẫn trữ vật màu vàng nhạt, bên trong chứa bộ linh thạch, cổ phần Thải Duyên Lâu, khế đất, linh đan diệu dược... của , hỏi nàng: “Ôn Sương Bạch, nàng bằng lòng gả cho ?”

Buổi chiều ngày xuân, ánh nắng chiếu lên nàng ấm áp, đến nỗi cảm giác hạnh phúc trong lòng như tràn ngoài.

Lần đầu tiên, Ôn Sương Bạch mới , thì khi con hạnh phúc, thật sự sẽ .

Ôn Sương Bạch khẽ sụt sịt, đưa tay , trịnh trọng gật đầu: “Ta đồng ý.”

...

Thư Sách

Hôn lễ của hai quyết định tổ chức năm .

ngày cụ thể vẫn định, Tạ Tử Ân tìm Hứa Tĩnh Thư các chủ nhờ xem giúp một ngày lành.

Hắn mê tín, nhưng trong chuyện cưới Ôn Sương Bạch, thứ đều nhất.

Thẩm Hạc Phong chuyện , tức giận đến nỗi ngay đêm đó liền rình mò ngoài cửa sổ phòng hai , buông lời đe dọa: “Nếu các ngươi để xem ngày, sẽ tối nào cũng đến trộm, xem các ngươi song tu thế nào!”

Hai : “...”

Nghe đêm đó, nhiều tử Thanh Linh sơn đều thấy tiếng la hét t.h.ả.m thiết vang trời của Thẩm Hạc Phong.

"con mới cho bú", cuối cùng hai vẫn thỏa hiệp, để Thẩm Hạc Phong xem ngày lành.

Tối hôm đó, bữa cơm, Ôn Sương Bạch và Tạ Tử Ân tay trong tay dạo trong môn phái.

Tạ Tử Ân vẫn nghi ngờ vận xui của Thẩm Hạc Phong: “Chắc chắn để tên điên đó xem ngày ?”

“Ừm.” Ôn Sương Bạch cũng hết cách, Thẩm Hạc Phong là loại hổ, ý thức, thật sự thể chuyện ngày nào cũng đến trộm, “Ta bảo xem vài ngày, đến lúc đó để Tam Thổ chọn một ngày, dùng vận may (Âu khí) để đ.á.n.h bại vận xui, thế nào?”

Tạ Tử Ân gật đầu: “Cách .”

, tiểu sư đến lúc đó chuẩn hôn lễ cho chúng .” Thẩm Hạc Phong khởi xướng một ý , mấy hôm nay nhiều tìm nàng bàn chuyện hôn lễ, ai cũng góp một tay, “Chước Hoa sư tỷ tỷ thiệp mời giúp chúng ...”

Năng lực của tiểu sư thì Tạ Tử Ân tin tưởng, gật đầu, nhưng đến đây, : “?”

Tạ Tử Ân: “...Sư tỷ sẽ thiệp cưới thành chiến thư (thư thách đấu) đấy chứ?”

“Khó lắm.” Ôn Sương Bạch bật , “Rồi đại sư lo phần đồ ăn hôm đó.”

“...Rốt cuộc là hôn lễ của và nàng, là hôn lễ của bọn họ ?” Tạ Tử Ân cạn lời, Ôn Sương Bạch vẫn đang , đành bất lực, “Nàng cứ chiều bọn họ .”

“Aiya.” Ôn Sương Bạch khẽ huých một cái, giọng hờn dỗi, “ động phòng hoa chúc là của mà...”

Nhớ tới vài hình ảnh kiều diễm, Tạ Tử Ân ho nhẹ một tiếng, chuyển chủ đề: “Tuần trăng mật nàng ?”

Ôn Sương Bạch đếm ngón tay: “Muốn Vân Châu, Tinh Châu...”

Ngọc Tê cốc ở Vân Châu, Thần Diễn tự ở Tinh Châu, đến lúc đó thể ghé qua hai môn phái đó chơi.

“U Châu cũng ... Vĩnh Châu cũng tệ, ừm, còn ...”

“Nàng du ngoạn khắp Huyền Thiên ?” Tạ Tử Ân hiểu ý, gật đầu, “Được, sắp xếp.”

Hai vợ chồng trẻ đang chuyện riêng, đột nhiên đụng một vị sư tỷ quen mặt.

Đối phương cũng nhận hai , tươi chủ động chào hỏi: “Ôn sư , Tạ sư , là hai . Còn nhận , tử của Chu trưởng lão, hôm các ngươi đến giải Nhân Duyên khế, chính là mở cửa đó.”

Nàng , Ôn Sương Bạch liền nhớ .

chuyện đó, khi đó hai nhận là đồng hương, hẹn cùng hủy hôn, kết quả vì phí giải Nhân Duyên khế cần tới mười vạn linh thạch nên đành bỏ cuộc.

“Hai còn hủy hôn ?” Vị sư tỷ cũng là thú vị, ánh mắt lướt qua bàn tay đang đan của hai , cố ý hỏi, “Ta thể với sư phụ, lấy tiền của hai , miễn phí giải cho hai luôn.”

“...” Ôn Sương Bạch và Tạ Tử Ân , lắc đầu, “Không hủy nữa.”

 

Loading...