Triệu Khác mở ấm nước , uống  một ngụm, cảm nhận thử nhiệt độ của nước, cúi  đưa qua cho Tô Duệ: "Có chút nóng."
Tô Duệ đổ  nắp bình, cầm lắc lắc một chút,  đó nhỏ một giọt  mu bàn tay, cảm thấy  , liền cẩn thận đưa tới bên miệng của Triệu Du đút cho  bé.
Triệu Khác   bé hành hạ suốt hai ngày trời, lúc   thấy  bé ngoan ngoãn như , xung quanh còn tỏa  hương hoa thơm ngát, trong lúc nhất thời, chỉ cảm thấy những năm tháng thật thật yên bình.
Tống Quốc Hồng  Phương Đông Thăng quấn quýt suốt dọc đường tới đây,  thấy cách thức sống chung của ba  thì  khỏi sửng sốt.
"Nhìn xem,  xem." Phương Đông Thăng chỉ về phía ba  ở  xa : "Như thế , mà ông còn dám  hai  họ  hợp ?"
Tống Quốc Hồng vuốt vuốt chòm râu,  thấy  liền bật : "Được , ông  lý,    xin nhận thua."
"Vậy thì ông mau gọi  qua đây, hỏi thử xem  ?"
"Ông  , cái tính cách nóng vội ." Tống Quốc Hồng  : "Lúc nào mới  thể  đổi  đây?"
Ngày hôm nay nếu như   cái tính cách nóng vội  của  kéo ông tới đây, ông còn đang khuyên  nên từ bỏ   chứ." Phương Đông Thăng hừ hừ hai tiếng, lên tiếng thúc giục: "Nhanh !"
"Tống Quốc Hồng: "..."
Phương Đông Thăng: "Ông  gọi thì để  gọi nhé?"
Tống Quốc Hồng bất lực  lên phía ,  : "Triệu Khác, Tiểu Tô, đang chơi với bọn trẻ ?"
Hai  chiều hôm qua một  một  mang đồ tới bệnh viện thăm Tô Duệ, vì thấy   thấy bọn họ qua đây, Tô Duệ liền ôm Tiểu Du  dậy.
"Đừng, đừng, Tống Quốc Hồng vội vàng xua tay: "Mau  xuống! Mau  xuống!"
Triệu Khác vươn tay qua đỡ lấy vai của Tô Duệ nhẹ nhàng ấn xuống, Tô Duệ  đầu   .
"Cũng    ngoài." Triệu Khác trấn an : "Ngồi xuống ."
" ,    ngoài." Phương Đông Thăng vui vẻ : "Nghe lời của đồng chí Triệu, mau  xuống ."
"Bác Tống, chú Phương." Tô Duệ gật đầu với hai  họ, ôm Tiểu Du Nhi  xuống, ấm nước trong tay đưa  phía , Triệu Khác cực kỳ tự nhiên mà nhận lấy, treo  tay cầm của xe đẩy.
Phương Đông Thăng nháy mắt với Tống Quốc Hồng: Nhìn ! Nhìn mà xem!
Tống Quốc Hồng trừng ông : Đừng   mấy hành động kỳ lạ!
Phương Đông Thăng  để ý tới ông ,  tới bên  Tô Duệ, giơ tay  trêu đùa Tiểu Du Nhi: "Thằng bé    ?"
Triệu Khác lục lọi trong túi áo,  mang theo thuốc lá: "Phát sốt cao dẫn tới phổi  chút xuất hiện chứng viêm"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vo-cu-cua-nam-chinh-trong-sinh/chuong-107.html.]
Phương Đông Thăng lấy  một bao "Đại Sinh Sản", rút một điếu đưa cho Triệu Khác,  đó  lấy thêm một điếu nữa đưa cho Tống Quốc Hồng: "Nghiêm trọng ?"
"Không  việc gì đáng lo cả." Triệu Khác vân vê điếu thuốc: "Truyền dịch vài ngày là đỡ ."
Tống Quốc Hồng nhận lấy cài  tai, thấy Đông Phương Thăng lấy bật lửa   châm thuốc, trợn trừng mắt : "Tiểu Tô với đứa trẻ vẫn còn ở đây đấy."
"Ồ, ồ, quên mất." Phương Đông Thăng vội vàng cất bật lửa .
"Không : "Triệu Khác : "Chúng   sang chỗ khác."
Nói xong, đẩy Tô Duệ rời khỏi con đường trong vườn hoa nhỏ,  tới bên cạnh một cây bông gòn: "Đợi  một lát."
Vân Mộng Hạ Vũ
Làm trinh sát bảy tám năm nay, trực giác của Triệu Khác cảm thấy hai  họ tìm   việc.
Tô Duệ gật đầu. cũng  suy nghĩ nhiều, cho rằng mấy  họ hút  đến cơn thèm thuốc thôi.
Ba  chọn một nơi yên lặng, châm điếu thuốc ở trong tay.
Phương Đông Thăng  chờ nổi nữa dùng khuỷu tay huých huých Tống Quốc Hồng: Nói  chứ!
Tống Quốc Hồng bất đắc dĩ vẩy tàn thuốc, ho một tiếng: "Cái đó Tiểu Triệu ,    ly hôn  ?"
Triệu Khác gật đầu.
Tống Quốc Hồng: "Có dự tính tìm thêm một  khác ?"
Triệu Khác sửng sốt một lát,  đó thật lòng mà : "Không ."
Cuộc sống hôn nhân   trải nghiệm đủ , ngoại trừ thuốc lá, chính là sự mệt mỏi, một  thôi, là đủ .
Tống Quốc Hồng nghẹn     gì nữa.
Phương Đông Thăng há hốc trợn trừng : "Tiểu Du còn nhỏ như ,    tìm một  để chăm sóc ?"
"Cháu  tìm một  bảo mẫu,  khi điều tra chính trị xong, sẽ tới."
Tống Quốc Hồng với Phương Đông Thăng đối mắt  , sự thất vọng  thể  thành lời.
Lúc , Triệu Khác cũng  hiểu rõ  nguyên nhân hai   tới tìm  : "Để hai   bận tâm , cháu thật sự cảm thấy như bây giờ  ."
"Đứa lớn thêm hai năm nữa là  học trung học cơ sở , đứa nhỏ cũng  năm tuổi,  thể chạy  thể nhảy,  còn  bảo mẫu ở bên chăm sóc, gần như  cần cháy  lo lắng đến. Bộ đội mới  thành lập, cần  tiêu tốn một  lượng lớn tinh thần và thể lực, nếu như cưới thêm một  nữa: "Triệu Khác lắc đầu  : "Cháu thật sự  thể lo hết nổi. Đến lúc đó, ngược  sẽ chỉ lầm  lỡ  mà thôi."
Có đạo lý quá  mất!
Hai  họ  mà  thể nào phản bác  .