Triệu Khác  tới, Tô Duệ hướng về phía  lưng   ngó: "Bác Tống, chú Phương ?"
"Bọn họ  việc,   ." Nhớ tới dáng vẻ mất mát của bọn họ  khi rời , Triệu Khác chỉ đành lắc đầu, cũng   là ai, mặt mũi lớn như ? Thế mà   thể khiến hai  họ tới đây  mối.
Ở bên ngoài chơi đùa một lúc, Triệu Du ngáp ngủ liên tục, Tô Duệ vỗ về dỗ một lúc,  bé liền ngủ gục luôn trong lòng cô.
Triệu Khác đẩy cô trở về phòng bệnh, đặt Tiểu Du xuống, rót cho cô một cốc nước: "Cô  ở đây một lát,   đón Niệm Doanh, Niệm Huy,  đó đưa   trở về."
Tô Duệ kéo tay áo  lên,  đồng hồ đeo tay  tay  một cái, 16:36.
Hai đứa trẻ ở chỗ Trâu Mạn Thu chơi đùa sắp  hai tiếng đồng hồ .
"Được." Tô Duệ cầm cái ca nước  tráng men lên uống một ngụm, nước ấm  chút vị ngọt nhẹ,  cho thêm đường đỏ.
Triệu Khác  rời khỏi phòng bệnh   bao lâu, liền  thấy viện trưởng thở hồng hộc chạy tới : "Triệu, đồng chí Triệu, chính ủy của mấy  bảo  gọi điện ."
Triệu Khác   hai lời, liền nhanh chân chạy  ngoài, chớp mắt cái   thấy bóng   nữa.
Viện trưởng dựa  tường nghỉ ngơi một chút,  đó mới chậm rãi  về.
Triệu Khác chạy liền một mạch xông  trong phòng  việc của viện trưởng, nhấc điện thoại ở  bàn lên, nhập một dãy  điện thoại ,  đó   trực tổng đài truyền nhận.
Chính ủy Tống ở bên  vẫn luôn thủ ở bên cạnh điện thoại,  nhận  cuộc gọi đến liền : "Triệu Khác, Tôn Tự Cường (thương binh trở về từ biên cương)   , da  thối rữa  diện rộng, ông viện trưởng  là vi rút S. Loại vi rút   thời kỳ ủ bệnh là sáu mươi lăm ngày, tính toán thử thời gian,  đúng trong thời gian  nhiệm vụ. Triệu Khác,  đang che giấu điều gì?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vo-cu-cua-nam-chinh-trong-sinh/chuong-108.html.]
Triệu Khác nắm chặt điện thoại trong tay: "Chúng  trong lúc rút lui,   vì để yểm hộ cho những đồng chí  thương, ở  chặn phía ,  bắt  dùng hình. Có lẽ chính là lúc đó   truyền ,  khi vi rút S  cơ thể  thể kiểm tra  , nhất định  đợi nó bạo phát  diện."
"Vì thế  liền ôm tâm lý cảm thấy may mắn, che giấu cho  ?" Chính ủy Tống tức giận : "Cậu   , hậu quả của việc   ?   cho  , báo cáo thăng chức của   gửi  !"
Triệu Khác mím môi   gì, Tôn Tự Cường  khi  dùng hình rơi  trạng thái hôn mê,    xác định  bản    nhiễm vi rút  , thế nhưng những thành viên mũi nhọn của đoàn đội trinh sát, thời hạn báo danh cuối cùng  là từ mười ngày .
"Ông viện trường  thế nào? Có thể điều trị khỏi  ?" Triệu Khác hỏi xong, căng thẳng tới mức ngừng cả thở.
"Yên tâm ." Chính ủy Tống cũng chỉ tức hờn, quát mắng mấy câu, thế nhưng cũng  , cho dù lúc đó  lặp  một  nữa, lựa chọn của Triệu Khác cũng sẽ   đổi: "Độc dịch mà  mang về, ở phía Tây Bắc bên   nghiên cứu   thuốc giải , chỉ  điều... mới còn đang trong giai đoạn thử nghiệm."
Vân Mộng Hạ Vũ
"Đã  lắm ." Triệu Khác thở phào nhẹ nhõm một : "Thuốc bao giờ thì tới?"
"Buổi tối hôm nay. sẽ  đưa trực tiếp tới bệnh viện  nhân dân  một thành phố, Tôn Tự Cường cũng  đưa tới đó ,    lẽ sẽ tới nhanh thôi.  gọi điện tới cho , chính là  bảo  nhận điện thoại một chút, Tôn Tự Cường  khi   thuốc giải độc, tố chất cơ thể cần  một hai năm mới  thể hồi phục , kích động vô cùng, cái tên đó  chính tay  đưa , lúc bình thường  lời của  nhất,  khi qua đó  khuyên bảo   cho kỹ, đừng để   suy nghĩ lung tung."
Triệu Khác gật đầu: Được."
Sau khi cúp điện thoại, Triệu Khác nghĩ một lúc  nhấc lên, gọi tới văn phòng  việc   ngã tư đường phố ở Lô Thị, nhờ nhân viên công tác giúp đỡ gọi chị Hồng.
Theo thường lệ, kiểm tra chính trị  xuống tới nơi .
Chị Hồng tới,  nhận điện thoại là con dâu của bà : "A, đồng chí Triệu,  chồng    gì với  ? Bà    nữa."
Triệu Khác sững sờ: "Tại  ? Tiền lương kiếm  ít quá ? Vậy  tăng mỗi tháng thêm hai đồng nữa..."
"Không  là vấn đề tiền nong: " phụ nữ thông qua ống điện thoại  liên miên: "Trương Hinh Như  khi ly hôn với ,   là  gả   ,  đàn ông mà cô  mới lấy, vợ  của   để  đứa con gái, cô  ngại chăm sóc trẻ con phiền phức,  cảm thấy  chồng   việc quen , nên  tới nhà mời  chồng , đến mấy  liền,  chồng  thì  cũng   đấy, thích thể diện,  chịu nổi  mất mặt, vì thế liền đáp ứng,     mấy ngày ,  còn tưởng bà   gọi điện qua bảo   chứ..."