"Ừ." Viện trưởng Châu nghĩ tới nhân mạch của hai  họ, giới thiệu chắc cũng    kém cỏi gì: "Nếu như  tệ,  cũng  thể cân nhắc xem , kết hôn  mà, chắc chắn  chọn một  mà hợp với    phương diện."
Đi  khỏi phòng  việc của viện trưởng Châu, Triệu Khác nghiêm túc suy nghĩ một chút về khả năng mà  và Tô Mai ở cùng .
Nhìn trúng điểm cô chăm sóc bọn trẻ  dụng tâm là một chuyện, bên cạnh đó, viện trưởng Châu quả thực là chọc trúng  , nghĩ tới phong độ tư thái chất phác nghiêm túc của Lâm Hồng Quân, Lâm Kiến Nghiệp,  thật sự   yên tâm giao Lâm Niệm Doanh, Tiểu Hắc Đản cho những  đàn ông khác nuôi dưỡng.
Thế nhưng Tô Mai chỉ mới ngoài đôi mươi, đang trong thời thanh xuân tươi , cô   thể vì Lâm Kiến Nghiệp mà thủ  cả đời , gả sớm  gả muộn thì đều là gả, một ngày nào đó cô gả  cho  khác, Lâm Niệm Doanh và Tiểu Hắc Đản ắt  kiếm ăn  tay của một  đàn ông khác, ai mà  nhân phẩm của đối phương như thế nào? Giáo dục bọn trẻ  dụng tâm  ?"
Trong lòng Triệu Khác  nghĩ,  tới phòng  việc của Trâu Mạn thu đón Lâm Niệm Doanh và Tiểu Hắc Đản, đưa hai đứa trẻ nhanh chóng trở về phòng bệnh, gọi Tô Duệ tới một bên,  đó kể  một  chuyện của Tôn Tự Cường .
Tô Duệ  chần chờ chút nào lập tức đáp : "Được,   , Tiểu Du ở bên     ."
Triệu Khác yên lặng  cô trong phút chốc.
Tô Duệ vô thức mà sờ gương mặt : "Làm  ?"
"Cô  sợ   bàn tán lung tung ?"
"Bàn tán cái gì chứ?"
"Triệu Khác: "..."
Được lắm, thần kinh của cái   còn thô hơn cả của  nữa!
"Tô Mai, cô cảm thấy con   thế nào?"
"A!" Tô Duệ sửng sốt một chút: "Rất ."
Vân Mộng Hạ Vũ
Khóe miệng của Triệu Khác nhẹ khẽ cong lên: "Tốt ở chỗ nào?"
Tô Duệ hoài nghi đánh giá Triệu Khác một lượt từ  xuống , cái   bình thường  nghiêm túc, bọn họ cũng   quá  thiết,  tự nhiên  hỏi vấn đề ?"
Nghĩ   nãy    từ phòng  việc của Châu Thu Mạn, chẳng lẽ là   mắt   ,  khi theo đuổi   chút lòng tự tin.
"Ừm." Hai tay Tô Duệ khoanh  n.g.ự.c   bắt đầu đánh giá: "Tiền lương cao,  năng lực cao, mặt , vóc dáng tuyệt vời, đối xử với trẻ con  , quan trọng nhất là  dễ chung sống, cũng  dễ  chuyện..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vo-cu-cua-nam-chinh-trong-sinh/chuong-110.html.]
Khóe môi của Triệu Khác  nhếch lên: "Kỳ thực  đối với vợ cũng  . Tiền lương  bộ đều giao nộp , chỉ cần ở nhà,  việc gì cứ việc phân phó."
Tô Duệ gật đầu công nhận : "Không tồi! Không tồi! Một  chồng  đều nên như ."
Triệu Khác bật : "Vậy chúng  hợp thành một nhà với  ?"
"A!" Cái... cái gì gọi là chúng  hợp thành một nhà với  ?
Triệu Khác thấy đôi mắt của cô trợn tròn tới  lồi cả , trong đồng tử đen sáng phản chiếu  bóng hình của , tưởng rằng là kinh ngạc vui mừng tới nỗi     gì, liền lấy  một cọc tiền giấy, nhét  trong tay của cô: "Cứ cầm lấy tiêu , đợi  trở về , đưa sổ tiết kiệm đưa cho em,  đó chúng  dành  chút thời gian   giấy chứng nhận kết hôn."
Tô Duệ vân vê xấp tiền giấy dày cộp, sửng sốt mãi  hồi thần  .
Triệu Khác tiếp  đó  tiếp tục : "Chăm sóc  bản  và bọn trẻ,  cần lo lắng cho , qua hai ngày nữa  sẽ trở về. Một lát nữa  sẽ gọi điện thoại  với Chính ủy Tống một tiếng, Niệm Doanh, Niệm Uy để   đón về bộ đội ở hai ngày , đỡ cho  ở  bên phòng bệnh  với em,   nhiễm bệnh."
Nói xong, Triệu Khác   phòng,  lượt  một lượt ba đứa trẻ, xoay  vội vàng rời .
Rút thời gian   giấy chứng nhận kết hôn! Nhận giấy chứng nhận kết hôn!
Tô Duệ  bóng lưng của  dần biến mất trong đám , mất nửa ngày, mới hậu tri hậu giác phản ứng  ,  nãy bản  cô  cầu hôn ?!
A– chỉ như !
Ai cầu hôn như  bao giờ chứ? Lại còn để   khen  một trận !
Coi bản  là phương hoàng  gì hả!
Nhìn cái bộ dạng bảnh chọe của  mà xem!
Một chút thành ý cũng  !
Ai mà thèm gả chứ?!
Chính ủy Tống tới  nhanh,  khi đến bệnh viện,    tìm hiểu tình hình của Tôn Tự Cường một chút, gặp Triệu Khác,  đó  qua  Triệu Du đang ngủ say một cái,  vài câu với Tô Duệ, đón Lâm Niệm Doanh với Tiểu Hắc Đản .
Không trở về bộ đội, xe ô tô ở trong thành phố  một đường, chở hai đứa trẻ trở về nhà.
Mẹ Tống  thấy   trở về thì yêu thích  thôi: "Mau, mau  nhà, con  gọi điện tới   về nhà, ba con liền tới bờ biển tìm ngư dân, bắt một ít hải sản tươi sống về, để  nấy cho con một nồi canh hải sản."