Lão Tứ tiền lên phía  vài bước cầm bức thư ở  bàn nhỏ, nhanh chóng  lướt qua một ,  đó hai mắt  co rụt , bắt đầu  to lên.
Lão Đại  ở cái ghế đẩu  bản nhỏ tuốt sợi dây thừng,   phản ứng gì, cái gì gọi là giúp cho   với Lão Tứ lấy  hai suất danh ngạch công việc, chữ cái   chẳng   mấy chữ,   khỏi công xã thì lạc đường,  ,   ,  thể  nên việc ?
Sao mà  viển vông giống như một giấc mộng  chứ!
Lão Nhị, Lãm Tam ngẩng đầu lên  Lão Tứ, hết  , chỉ  bấy nhiêu đấy thôi á?
"Em út   công việc  từ  mà  ?" Lông mày của Lão Tam nhíu chặt , trong ánh mắt  hề  bất kỳ sự đố kỵ bất bình nào, chỉ lo lắng : "Cũng  kể cuộc sống của em  ở bên đấy thế nào ?"
Lão Tứ  một lật qua lật  tìm kiếm, đưa bức thư mà Tiểu Hắc Đản  đưa qua cho  .
Lão Tam nhận qua   liền vui vẻ,   là củi lửa  nhỏ, thì là những hình tròn tô đen xì, đúng là bút tích của  bé : "Không tồi, mấy chữ  ở giữa  là gì thế."
"Mọi   xem." Lão Tam chỉ  bức thư phe phẩy qua  ở  mặt mấy : "Nói là nhớ chúng ,  ăn mì ở nhà,  cùng các  các chị chơi đùa,   kinh kịch , ha ha... vẫn là cái kiểu  chuyện như ,   bắt nạt là  ."
"Đưa  xem xem." Bà cụ Tô giành qua xem.
Lão Tam đưa bức thư qua cho bà ,  cạnh bên  bà  vui vẻ giải thích từng chữ một.
Lão Tứ miết hai tờ doanh ngạch công việc  về phía ông cụ Tô.
Ông cụ Tô cho thuốc  tẩu châm lửa, hút một , nâng mày : "Nhìn ba  gì? Công việc là cho con với Lão Đại, hai đứa tự  mà thương lượng với ."
Lão Tứ liếc mắt  qua Lão Tam vui vẻ   sầu,   về phía Lão Nhị.
Bốn mắt  , ánh mắt của Lão Nhị  lóe lên.
Ánh mắt của Lão Tứ xẹt qua từ bên mặt của  , rơi    cả đang  ở bên cạnh cái bàn nhỏ  tuốt sợi dây thừng: "Anh cả..."
Vân Mộng Hạ Vũ
"A!" Anh cả kinh ngạc  ngẩng đầu lên.
Anh tư khẽ thở dài ở đáy lòng, dời cái ghế đẩu,  xuống ở đối diện  cả, cầm hai tờ việc , mở , : "Hai việc , một cái là  công nhân công binh xưởng núi Khải Mông, một cái là giáo viên tiểu học ở trấn chúng ."
"Giáo viên thì   thích hợp, em..." Anh tư chần chờ.
"Anh  ." Không đợi  tư  xong,  cả : "Anh là con trai trưởng,  ở nhà phụng dưỡng ba ."
Anh hai  nhịn  tiến lên một bước, ông Tô giương mắt  lướt qua, trong khói mù lượn lờ, ánh mắt sắc bén như đao,  hai   mà da đầu tê rần, dừng chân .
"Anh cả,  lừa , em  đến công binh xưởng nhất..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vo-cu-cua-nam-chinh-trong-sinh/chuong-161.html.]
Anh cả: "Vậy em  ."
Anh tư: "Anh chắc chắn   đến công binh xưởng chứ?"
"Ừ." Anh cả gật đầu, vẫn là câu  : "Anh là con trai trưởng trong nhà,  ở nhà phụng dưỡng ba ."
Bà Tô để thư của Tiểu Hắc Đản   bàn, chỉ thư trong tay  tư.
Anh tư đưa thư em gái  cho bà Tô.
Bà Tô nhận lấy, tay sần sùi lau qua chữ của con gái, cẩn thận bỏ  phong thư cùng của Tiểu Hắc Đản, cất  trong rương, bịt tai   mấy lời của con.
Con gái   , từ nhỏ   với bốn  , bởi vì chuyện năm xưa mà đặt  cả,  tư lên , đều  quá thiên vị,  đó kiểu gì cũng sẽ nghĩ cách bổ sung.
Anh tư: "Anh  cần,  em hỏi chị dâu cả?"
Chị dâu cả tên là Quý Thu Uyển, chạy nạn tới từ Dự Châu năm bốn hai,  chữ, cho   giáo viên tiểu học thì  quá thích hợp.
Anh cả ngẩn : "Em gái   thể  vui ? Nếu  cho thằng hai nhé?"
Anh tư  nhịn  vuốt ve tờ giấy: "Chị dâu cả đối xử với em gái   ?"
Anh cả: "Tốt."
Vợ đối xử với em gái  hơn với con trai mười lăm tuổi, con gái mười hai tuổi của họ nhiều.
"Em gái và chị dâu cả   ?"
Anh cả: "Thân."
Mặc dù em gái  với   trong nhà, nhưng thích  theo  lưng vợ hơn, quấn lấy vợ may đồ mới cho cô, thế ... Cũng coi như  nhỉ? Anh cả Tô  quá chắc chắn nghi.
Anh tư: "Vậy   còn cảm thấy cho chị dâu cả công việc , em gái sẽ  vui?"
"Chị dâu cả em là  ngoài..."
Bà Tô lập tức   nổi nữa, rút kim từ chỉ ,   một nửa đế giày thì nhắm ngay đầu  cả mà đập tới.
Anh cả đón lấy đế giày,  hiểu : "Mẹ, đang    đánh con  gì?"
"Tao thương Thu Uyển  theo thằng ngu như mày!" Bà Tô kiên cường mà khoát tay chặn : "Thằng tư, đừng để ý tới  cả con,  gọi chị dâu cả của con  đây."