Triệu Khác đưa tay lên môi, nhịn mà thành tiếng: "Tham ăn thế cơ!"
Thịt cừu nhúng lẩu ở Bắc Kinh, lẩu thỏ Tứ Xuyên thực sự ngon, nhưng ở miền Bắc Thiểm Tây vốn cũng lẩu ?!
"Em ăn!" Đôi mắt Tô Mạt đảo lia lịa, chạy phòng bếp lấy một cái sọt tre, xác con d.a.o : "Đi, lên núi."
Triệu Khác đưa tay vỗ trán, đúng là hăng hái, trong lòng khẩn trương: "Niệm Huy, Niệm Doanh, Tiểu Du thì ?"
"Niệm Huy, Niệm Doanh đang b.ắ.n chim sẻ ở nhà." Tô Mai đáp khi cô bước ngoài với một chiếc giỏ tre lưng: "Tiểu Du với chị Trương núi hái rau rừng."
"Tiểu Cẩn." Tô Mai dừng bước, : "Chúng lên núi thôi, con ăn lẩu thịt vịt thịt thỏ?"
"Đều ạ." Triệu Cẩn đáp: "Dì Tô, dì chú ý an , núi thì theo ba con, đừng chạy lung tung."
Tô Mai nhanh khỏi cửa, giơ tay vẫy vẫy hời hợt đáp : "Biết ."
"Bác gái." Triệu Khác tới nhà chứa đồ, với bà Vương: "Tối nay ở chỗ bác cháu ăn lẩu bác đợi một lúc nhé, đừng vội nấu cơm."
"Thế bác sẽ chuẩn một ít món phụ ." Bà Vương đáp: "Lần tiểu Mai hớn hở mang con vịt từ núi về, bác định sẽ giữ để ấp trứng nên ngăn cho ăn; đến lượt con thỏ bác cản, ha ha ... lát nữa con bé lên núi, bắt cái gì xác định chúng mang ."
"Tâm tính của cổ còn lớn ." Triệu Khác theo : "Vậy tụi cháu nha bác."
"Đi , nhớ về sớm." bà Vương căn dặn: "Trời tối , đừng ở núi quá lâu."
"Dạ." Triệu Khác đáp một tiếng, bước nhanh cửa, đuổi theo Tô Mai, giơ tay cởi giỏ tre vai cô: "Để ."
"Mẹ, chú Triệu." Tiểu Hắc Đản và Lâm Niệm Doanh xách cây ná bận hết cả buổi, b.ắ.n con chim sẻ nào, nhưng bắt một con rắn hoa béo ụ. Nhìn thấy Tô Mai và Triệu Khác chung với , tiểu Hắc Đản túm cổ con rắn chạy về phía hai và hét lên: "Nhìn , với con bắt con rắn to."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vo-cu-cua-nam-chinh-trong-sinh/chuong-179.html.]
Tô Mai nép bên cạnh Triệu Khác trong vô thức.
Kiếp , một tiểu đội của bọn cô đột nhập tổ của một con rắn đột biến, gây thiệt hại nhiều . Sau khi trở về một tuần, Tô Mai mỗi nhắm mắt đều là cảnh tượng một đàn rắn xông . Từ đó gặp thấy con rắn nào nữa, đừng nữa, trong lòng cũng hoảng sợ, lội suối bắt cá thấy lươn cô còn chịu chứ đừng đến thứ .
Triệu Khác nghiêng đầu Tô Mai, bước che chắn cô lưng: "Niệm Huy, cháu sợ rắn, vứt cháu."
Vân Mộng Hạ Vũ
"Ồ." Tiểu Hắc Đản buông tay, con rắn rơi xuống đất, loạc xoạc trường bụi cỏ: "Mẹ, chú Triệu, hai lên núi ? Con cũng ."
"Được." Triệu Khác bước tới dắt tay Tiểu Hắc Đản. và với Lâm Niệm Doanh: "Đi theo thím cháu, đừng tụt phía ."
Lâm Niệm Doanh gật gật đầu, nắm lấy Tô Mai : "Thím, thím đừng sợ, tay của con đụng con rắn."
Tô Mai tập trung quét ngang bụi cỏ, con rắn đó co rụt mặt đất, sõng soài dám nhúc nhích nữa: "Không thím sợ rắn, là sợ các con đem về nhà, bảo thím nấu canh rắn cho tụi con."
"Canh rắn là gì ạ? Ăn ngon ?" Tiểu Hắc Đản đầu hỏi.
Tô Mai nao nao trong , nghĩ đến đồng đội rắn nuốt bụng, nét mặt cứng đờ đáp: "Không ngon , thấy là buồn nôn."
"Dạ." quả Tiểu Hắc Đản đáp: "Vậy tụi con bắt rắn nữa."
Triệu Khác đầu ngó cô một cái, khom bẻ một cây tre sào, dùng d.a.o cắt bỏ nhánh và lá, gọt thành ba khúc một dài, hai ngắn, lượt đưa cho ba : "Cầm lấy, thỉnh thoảng gõ lùm cỏ, rắn và côn trùng sẽ động mà chạy."
Tô Mai ngẩn nhận lấy gậy tre, gõ mà lùm cỏ.
Khi cô lên núi một hoặc mang theo con nhỏ, cô quen với việc phát tinh thần lực, côn trùng bình thường dám đến gần cô, nhưng... Triệu Khác là một quân nhân, còn là lính trinh sát ưu tú nhất, Tô Mai sợ lộ, thấy từ xa, hoặc là cảm giác đang tới, theo phản xạ liền thu hồi linh thần lực. Chính là như lúc nãy, thăm dò kiểm tra xem con rắn hoa chạy xa , cũng lén lút tránh qua gian xung quanh , dám quét qua . .
Sau khi bộ đội đến, Triệu Khác dẫn đội núi huấn luyện đến ba mươi bốn mươi , cũng hơn hai mươi , một khi rừng núi, so với Tô Mai thu tinh thần lực thì còn hơn như cá gặp nước, thỉnh thoảng dùng cây ná trong tay Lâm Niệm Doanh b.ắ.n trúng một con gà lôi và một con thỏ.
"Đủ ăn ." Triệu Khác xách con thỏ, ném trong giỏ tre phía , dắt hai đứa nhỏ với Tô Mai và: "Về thôi."