Trương Ninh kinh ngạc đáp một tiếng, xoay   về,   hai bước, ôm bụng lập tức  xổm xuống: "Tiểu, Tiểu Mai, ... bụng  đau..."
Tô Mai ngũ cảm nhanh nhẹn,  chạy   vài bước,   âm thanh  cảm thấy  đúng, lập tức  trở về.
"Chị Trương." Tô Mai  xổm xuống,  cô  vẻ mặt đau đớn ôm bụng, đưa tay sờ bụng cô, lạnh như băng: "Có  chị đang  kinh ?"
"À... Chắc là đến ." Trương Ninh nén đau, tính toán thời gian: "Trễ mấy ngày , a! Đau, Tiểu Mai  đau quá,  ..."
Trương Ninh thở  một , đứt quãng : "Trước , cho tới bây giờ,  từng đau đớn như ..."
"Có thể là do hôm qua chị nhuộm sợi bông  cảm lạnh ." Tô Mai suy đoán: "Đừng sợ!  sẽ che nó cho chị."
Nói xong, Tô Mai phóng  một chút dị năng đến bụng cô , giúp cô  sưởi ấm.
Trương Ninh dựa lên   Tô Mai, cảm thụ  từng trận ấm áp truyền đến từ bụng, một lát  : "Tay Tiểu Mai thật ấm áp, thật thoải mái a..."
 mà cô  còn  dứt lời, trong sân nhà họ Hàn  truyền đến một tiếng kêu thảm thiết thê lương, cô  sợ tới mức sắc mặt trắng bệch,  đó đau đớn : "A... đau! Tiểu Mai, quần của  ướt , em đỡ  trở về  quần ..."
Nếu , lát nữa   tới xem, thật là  hổ đó!
Tô Mai mơ hồ cảm thấy  đúng, theo bản năng triển khai tinh thần lực đảo qua bụng cô , hửm,  thêm một chút khối u nhỏ!
Làm thế nào  thể  thêm một khối nhỏ? Tô Mai tự hỏi,   là một khối u ,  ?
 mà ý niệm   mới dâng lên, chỉ thấy khối u nhỏ đó bắt đầu chậm rãi di chuyển xuống phía , Tô Mai đột nhiên cả kinh, khối u  thể chạy ?
Cái ,  lẽ là tử cung trong tiết sinh lí   đấy chứ?
Tô Mai một tay đỡ lấy vai Trương Ninh, tay  nhanh chóng cởi áo mưa  , đầu đậy một vòng   cô, ôm  lao xuống chân núi.
Hai tay Tô Mai   định, Trương Ninh gần như  cảm giác  bất kỳ xóc nảy nào, chỉ cách áo mưa,  thấy gió thổi qua bên tai: "Tiểu, Tiểu Mai..."
"Không  việc gì." Tô Mai sợ dọa cô ,  qua cửa nhà họ Hàn ngay cả doanh trưởng Vương, Triệu Khác cũng  dám  qua thông báo một tiếng, chỉ ôm cô  nhanh chóng chạy xuống chân núi: "Bụng chị quá lạnh,  cảm thấy vẫn nên tìm lão viện trưởng xem một chút thì  hơn."
"Quần của  bẩn." Trương Ninh ôm bụng đau quặn, lo lắng .
"Không sợ,  áo mưa che đậy."
Vân Mộng Hạ Vũ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vo-cu-cua-nam-chinh-trong-sinh/chuong-199.html.]
Đường xuống núi trơn trượt,  trượt vài , giầy rơm  chân cũng  nới lỏng, Tô Mai nhấc chân vứt , ôm Lấy Trương Ninh thật chặt, dùng chân trần chạy như điên.
Chiến sĩ  đồng ruộng, ngẩng đầu  thấy cảnh , cả kinh sửng sốt: "Đó   là đồng chí Tô ?"
" ,     cô   bệnh tim ? Sao cô   chạy nhanh ?"
"Sợ là  xảy  chuyện gì !" Có đại đội trưởng kêu lên: "Đại Mao, Nhị Ngưu, hai  chạy nhanh, mau  qua đón  trong n.g.ự.c cô , đưa đến bệnh viện quân đội."
"Vâng!"
Đại Mao, Nhị Ngưu đáp một tiếng buông hạt đậu trong tay xuống, bước nhanh  khỏi đồng ruộng, lao nhanh đuổi theo phía  Tô Mai.
"Vệ Khánh Quốc." đại đội trưởng   : "Ngươi  tìm Triệu phó đoàn trưởng..."
"Đại đội trưởng,  mới  từ bên dòng suối  tới,  thấy Trung đoàn phó Triệu và đồng chí Tô  đến nhà họ Vương."
"A, nếu   Trung đoàn phó Triệu  cùng với đồng chí Tô, thì    để cho đồng chí Tô  tự  ôm  chạy đến bệnh viện?"
"Không  là..." Có chiến sĩ suy đoán: "Xảy  chuyện gì chứ?"
Đại đội trưởng   nóng nảy, nhà ở của  nhà  xây dựng ở lưng chừng núi, phía  là núi rừng rậm rạp, chẳng lẽ là  động vật hoang dã gì xuống núi, nhớ đến mấy đứa nhỏ nhà họ Triệu đều đang ở nhà họ Vương, nhà họ Vương còn  một lão thái thái, sợ tới mức bỏ  mấy hạt đậu trong tay, khiêng cái cào sắt lên: "Đi, theo   xem một chút."
Đoàn  ầm ĩ chạy đến chân núi, chỉ thấy Tiểu đoàn trưởng Vương đang cõng Chu Lan quấn quần áo thật dày  đầu, Triệu Khác thì lưng cõng Đại Nha, tay ôm Nhị nha  xuống.
Đại đội trưởng vội vàng gọi  tiến lên đón hai  con họ.
Tô Mai gọi Triệu Khác   đưa hai đứa trẻ cho  , dặn dò: "Cẩn thận một chút, cánh tay đứa lớn  gãy đứa nhỏ hình như đang phát sốt."
Người lính gập đầu đáp ứng cẩn thận bế hai đứa trẻ.
"Trung đoàn phó Triệu"
Đại đội trưởng lo lắng : "Là heo rừng  sói rừng xuống ?"
Triệu Y  hiểu, : "Cái gì mà heo rừng sói rừng? Không  Tô Mai gọi  tới ?"
"Không , chúng  đang  việc ngoài đồng thì  thấy đồng chí Tô ôm một  chạy  nhanh về phía bệnh viện quân đội, còn tưởng rằng..."