Chu Chiêu Đệ cũng ôm một rổ rau lớn đến rửa, cô thấy thì đưa tay : "Đưa cho ."
Ánh mắt của Tô Mai bất giác tay của cô , Đại Bàn sai, tay của cô là vết thương, nhiều loại sẹo ở cổ tay, giống như cái gì đó đâm, hình như móng tay bấm .
Tinh thần lực của Tô Mai quét qua cô một cách vô thức, trong lòng cảm thấy kinh hãi, quần áo chỗ thịt nào nguyên vẹn cả,
Vào lúc Tô Mai đang ngây , Chu Chiêu Đệ rửa sạch bạch phòng bếp.
"Tiểu đội trưởng." Tô Mai tìm Đại Bàn: "Anh nên mang Chu Chiêu Đệ đến bệnh viện khám , cô là vết thương."
Vết thương mới và vết thương cũ chồng chéo lên .
Vẻ mặt Đại Bàn ngưng trọng: "Nhìn thấy rõ?"
"Ừ." Tô Mai gật đầu.
Đại Bàn mím môi hai , cởi tạp dề xuống tới bồn rửa với Chu Chiêu Đệ đang rửa rau: "Đồng chí Chu, ngoài với một chuyến."
Chu Chiêu Đệ chần chờ, lời bỏ đồ ăn xuống ngoài nhà ăn cùng với Đại Bàn.
Sau đó Tô Mai để ý nữa.
Đã kiểm tra trứng giống xong, cô mở chuồng gà chuồng vịt, chờ bọn chúng lao chạy đến bên bờ suối, hoặc mấy bụi cỏ, thì cầm chổi dọn dẹp.
Quét gom phân gà vịt một đống xúc trong giỏ trúc.
Một lát nữa Tiểu Trang sẽ đến và lấy bón cho vườn rau.
Giữa trưa, Tô Mai về nhà, cô phát hiện một quân tẩu đang nhổ cỏ trong một ruộng rau cách đó xa.
"Tiểu Mai!"
Tô Mai đầu , là Trần Thanh Miêu, cô ôm một mớ rau dại và dẫn theo một thiếu nữ chừng mười bốn mười lăm tuổi khỏi mảnh đất bên cạnh.
"Đồng chí Trần." Tô Mai đợi cô và thiếu nữ đến gần, : "Đây là Đại Ni nhà cô ?"
" ." Trần Thanh Miêu thiếu nữ : "Đại Ni chào khác."
"Thím Tô."
Tô Mai gật đầu, ruộng khoai lang lúc nãy của bọn họ, diện tích cũng nhỏ: "Cô nhận bao nhiêu đất ?"
"Hai mươi ba mẫu." Trần Thanh Miêu mặt mày rạng rỡ : "Mười mẫu khoai lang, sáu mẫu khoai tây, ba mẫu lúa nước, một mẫu đậu nành, còn ba mẫu đất hoang nữa, ba mẫu đất hoang đó chuẩn trồng cây ngô."
Tô Mai cơ thể gầy yếu tới một mét sáu của cô , ngạc nhiên : "Bận tới giờ ?"
Vườn rau xanh trong nhà, mỗi nhổ cô mất gần nửa ngày.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vo-cu-cua-nam-chinh-trong-sinh/chuong-265.html.]
"Bận rộn lắm, bận rộn lắm." Trần Thanh Miêu : "Ba con bé , nếu rảnh thì đồng với ."
Tô Mai: "..."
Rải thức ăn cho chó.
"Đại Ni học lên trung học cơ sở hả?" Tô Mai thiếu nữ .
"Lên ạ." Đại Ni mỉm môi, dịu dàng: "Ba con sẽ cho con lên thị trấn, ông chào hỏi hiệu trưởng trong trường học của thị trấn mấy tháng , chờ đến tháng tam học sẽ đưa con đến đó."
"Học cho ." Tô Mai khích lệ .
"Vâng." Đại Ni gật đầu: "Con ạ."
"Ba con bé ." Trần Thanh Miêu Đại Ni bằng ánh mắt yêu thương, : "Đại Ni của nhà chúng thông minh, bồi dưỡng cho nó thật , thi đậu đại học, tương lai tìm công việc cũng khó."
Tô Mai: "Đây chính là lý do."
Mấy trò chuyện, lúc chia tay Trần Thanh Miêu : "Tiểu Mai, mấy hũ dưa chua mang từ quê lên, lát nữa đem qua cho em một hũ nhỏ."
"Không cần phiền ..."
"Phải cần, cần, ba con bé ." Trần Thanh Miêu : "Bình thường ở trong quân đội, vợ chồng em quan tâm ít, quan hệ và cô trở nên hơn."
Tô Mai: "..."
Tô Mai về tới nhà, cô thấy Tô đang cạo thịt xương sườn với sắc mặt uể oải: "Mẹ đây là?"
"Thịt chuột gặm." Mẹ Tô thở dài: "Mẹ cạo thịt , lấy xương hầm canh uống."
Vân Mộng Hạ Vũ
Tô Mai: "Còn thể uống á!"
"Vậy bây giờ?" Mẹ Tô đau lòng : "Cũng thể vứt hết ."
"Vứt ! vứt !" Tô Mai đoạt lấy con d.a.o từ tay Tô, bưng nồi xương sườn ngoài: "Trên con chuột bao nhiêu là vi khuẩn, nhỡ ăn bệnh, hối hận thì cũng muộn."
Mẹ Tô tiếc đuổi theo mấy bước.
Ba Tô cũng đau lòng, nhưng con gái cũng lý, vì thế gọi Tô : "Nghe con gái ."
Mẹ Tô khẽ thở dài, lấy tro rửa bàn tay đầy mỡ, nhào bột mì nấu ăn.
Tô Mai ôm xương sườn ngoài, đúng lúc gặp tiểu đoàn trưởng Vương về, khi rõ nguyên nhân, phần xương sườn. Sau đó dẫn theo Lâm Niệm Doanh và Tiểu Hắc Đản rừng trúc nhà bày mấy cái bẫy.
Trong lúc ăn cơm, Đại Ni mang một hũ dưa chua đến, Tô Mai cho một bình măng chua nhỏ.
Tiểu Hắc Đản tò mò mở , ngắt một mảnh lá nhỏ hỏi: "Mẹ , tại nhà bọn họ phá lá cây ạ?"