Văn nhân yêu hoa, nhà bọn họ  ai  yêu hoa,  chỉ tốn một  tiền lớn nhiều thế hệ tỉ mỉ chăm sóc mới  hoa.
"A cái gì mà a!" Lão tộc trưởng dừng quải trượng trong tay, lên tiếng giáo huấn: "Gần đây    loa đài ? Trong nhà   để ý mực nước giếng ?"
Phàm là chú ý một chút, đều nên  chút ý thức sự gian nan khổ cực.
"Còn  thằng hai, lão tam." lão tộc trưởng chỉ điểm hai  đàn ông trung niên trong đám : "Minh Trạch, Minh Hàn ở nhà Tiểu Mai ăn uống dùng đồ, đừng quên cho  mang qua chút đồ ."
"Vâng ." Hai  liên tục gật đầu.
Vợ của bọn họ liếc mắt lẫn , ghé  tai nhỏ giọng : "Trực tiếp đưa tiền bạc, Tiểu Mai sẽ  nhận ."
"Vâng." đừng  nghĩ nghĩ : "Con cái nhà cô  nhiều,  là con trai, khẳng định tốn chi phí may mặc quần áo,   thêm mấy bộ quần áo cho bọn nhỏ . Làm lớn một chút cũng  , quần áo   giống thứ khác,  lớn lên mấy năm lấy  tới cũng  thể mặc."
"Còn  áo len, quần, giày vớ..."
Người các tộc khác cũng ở thảo luận, lão tộc trưởng   nhổ bỏ hoa trồng ngô, chỗ hoa     bây giờ?
Một   thể nhổ trồng ở trong chậu, chăm sóc ở  hiên nhà, trong phòng... một   thể  như , giống ngọc lan, tử đằng, hải đường, ...
"Nếu ... Cho Tiểu Mai mang ?"
" ,    cô  ở tại sườn núi , khẳng định  đất để chăm sóc những loại hoa cỏ ."...
Lần  nhân viên công tác tại bưu cục , chạy vài nơi mới tìm  Tô Mai  đây nhận điện thoại. Sau khi trở về hai chân run run mà âm thầm một cân nhắc: Sau  Tô Mai vẫn ở khu nhà thuộc trong phạm vi đấy, nếu   điện thoại gọi tới đây, nhóm  nên tự  trong đất hoặc là  núi...
Nhân viên công tác bưu cục mới suy nghĩ, hai đầu gối chính là mềm nhũn, lòng còn sợ hãi  nhiều liền đánh điện xin bộ trưởng Diệp.
Xin cho  trang  cho cái loa.
"Đồng chí Tô Mai tiếp điện thoại ——"
Loa vang lên, khắp núi đều là tiếng vọng âm, thanh âm  lan truyền đến...
Đừng  ở nhà Tô Mai  , chính Triệu Khác tan tầm trở về  qua khỏi Nam Khê cung   rõ.
Triệu Khác cho rằng quê hương Thiểm Bắc xảy  chuyện gì đó, bảo trễ nhất ba ngày  ba Tô đến giờ còn  đến đây như  hẹn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vo-cu-cua-nam-chinh-trong-sinh/chuong-312.html.]
Triệu Khác vội  đường tắt chạy về bưu cục,  lúc đụng với Tô Mai ở  đường.
"Chắc là  hai ." Tô Mai một bên  nhanh bước  nhà nhận điện thoại, một bên  đầu  .
Triệu Khác nhướng mày, ngữ khí  của Tiểu Mai ... là thuyết minh cho ,  hai    gọi điện thoại tới  đầu tiên.
"Alo." Tô Mai cầm lấy điện thoại.
"Tiểu Mai, là  đây." Lưu Gia Thịnh    trong tộc còn đang  ngừng dọn hoa và cây  trong viện, đau đầu : "Cháu   trồng hoa ?"
Vân Mộng Hạ Vũ
"Hoa?!" Tô Mai ngẩn ,  khỏi  về núi rừng phía nơi xa,  sườn núi khắp nơi đều là từng mảnh từng bụi hoa dại, nở đến tím con đường, muôn hình vạn trạng, ngẫu nhiên liếc mắt  lên  thưởng thức còn thấy mệt, đừng  bản  chăm sóc,  thời gian nhàn hạ, còn  bằng trồng loại cải để ăn : "Không cần."
"Ai ——" Lưu Gia Thịnh  chút thất vọng.
Tô Mai chớp chớp mắt: "Cậu  cháu trồng hoa?"
"Cũng    cháu trồng hoa, mà là..." Lưu Gia Thịnh bật  : "Minh Trạch, Minh Hàn từ chỗ cháu trở về đó, tộc trưởng bảo   bỏ hoa cỏ trong viện nhà  , kêu hai  bọn chúng dạy   trồng giống ngô."
"A!" Tô Mai ngẩn ,  ha ha theo : "Cho nên những loại hoa đó cũng   chỗ xử lý?"
" ." Lưu Gia Thịnh gật đầu : "Minh Trạch  chỗ cháu  lớn,   kéo đến nhà ,  nhờ  đưa đến chỗ cháu mấy đứa."
Tô Mai  về phía Triệu Khác,  : "Đoàn trưởng Triệu, văn phòng quân sự các    trồng cây ?"
Triệu Khác dựa  quầy,  cô lắc lắc đầu: "Em hỏi  xem,  nguyện ý quyên tặng cho viện điều dưỡng ?"
Phụ cận nơi  chỉ  một viện điều dưỡng, chính là nơi mà tư lệnh Giang đang sống.
Tô Mai gật gật đầu: "Cậu , Triệu Khác bảo con hỏi    quyên tặng cho viện điều dưỡng phụ cận quân khu chúng cháu ."
Tuy rằng Tô Mai   rõ  đem  , Lưu Gia Thịnh vẫn là mẫn cảm nhận  sự bất đồng của viện điều dưỡng , hiện tại viện điều dưỡng nào mà giữ    để các cấp cho cán bộ về hưu.
"Ừ, để  hỏi tộc trưởng. A, đúng  Tiểu Mai." Lưu Gia Thịnh : "Tộc trưởng    cháu  gọi thêm  qua thu hoạch hạt giống nhé, ông   đưa thêm mấy đứa qua đó."
Tô Mai  về phía Triệu Khác, Triệu Khác gật gật đầu.
Dù còn  học, Tống chính ủy đều nghĩ sẽ tuyển thêm hai  nhập ngũ; sĩ quan hậu cần bên  cũng khen mấy ,  việc tuy rằng  thể nào  vất vả, nhưng cũng  thủ đoạn  gian dối.