Sân , Tiểu Hắc Đản ngơ ngác xoay đầu, lui   con sư tử đá to ngoài cửa theo bản năng.
Triệu Cẩn: "Sao thế?"
"Hình như  nhầm ." Tiểu Hắc Đản bước xuống bậc thang,  ở phía xa  về hai đầu ngõ nhỏ.
Tô Mai ôm Tiểu Du nhi xuống xe, liếc  Tiểu Hắc Đản,   về phía Triệu Cẩn, Lâm Niệm Doanh  yên  cửa lớn: "Sao   ?"
Triệu Cẩn chỉ trong sân, nơi mà vốn  bức tường xây  bình phong ở cổng với cả bồn hoa: "Nhà    tường  bình phong cũng   vườn hoa, cũng   cả cây to,   chúng   nhầm   dì Tô?"
"Tiểu Mai." Lưu Gia Thịnh   động tĩnh   xem thấy Tô Mai và bọn nhỏ tới, vội vàng  đón: "Mau  . Sao bây giờ mới tới thế?"
"Mấy   ba  xe lửa tới, hơn mười giờ mới đến trạm." Tô Mai ôm Tiểu Du nhi, mang theo mấy đứa bé   sân, cô  khắp nơi,  khỏi kinh ngạc : "Cậu,  ... Rút triệt để  ?"
Hoa cỏ trong vườn nhổ sạch, cây cũng cưa .
Lát gạch xanh, chỉ đường  với một  nơi để di chuyển, còn  thì cạy sạch.
Lưu Văn Hạo đầu đội nón, kéo ống quần đang xới đất ở ven tường.
Bộ dạng ướt đẫm mồ hôi  trông  chật vật.
"Tộc trưởng   mấy chỗ hoa màu  hạn hán c.h.ế.t hết, chắc chắn lương thực năm nay sẽ tụt xuống mức tiêu chuẩn, vì thế nên chúng   chuẩn  thêm." Lưu Gia Thịnh : "Hiện giờ trong vườn nhà nào cũng trồng bắp, lương thực tinh chế  đổi thành lương thực phụ, còn tích trữ ít thức ăn  hầm đấy."
Ông tộc trưởng  xa trông rộng quá!
Tô Mai yên lặng khen ngợi ông .
Nhớ rõ lúc tình hình tai nạn nghiêm trọng, tuy nguồn cung cấp cho thành thị   ngắt quãng nhưng   giảm bớt  nhiều, còn xuất hiện các phương pháp tăng lương thực và thực phẩm  thế,  nhiều  bởi vì dinh dưỡng  cân bằng mà vị phù nề.
"Cậu họ." Tiểu Hắc Đản chạy đến  mặt Lưu Văn Hạo,    đào đất: "Cậu đào như    ,  đào nông quá,  đào sâu hơn chút nữa. Không đúng,  sâu hơn chút nữa chút, dùng sức! Dùng sức !"
Chân Lưu Văn Hạo thả lỏng, ôm xẻng   mặt đất, mệt đến thở hổn hển   .
"Này..." Tiểu Hắc Đản thở dài thật dài, vỗ vai Lưu Văn Hạo: "Thân thể yếu đuối,  ,  rèn luyện!"
Lời    Lưu Văn Hạo  ha ha: "Niệm Huy   sai,  thể đồng chí Lưu thật sự yếu quá, đừng   thừa nhận."
Mặt Lưu Văn Hạo đỏ lên, lau mồ hôi  mặt,   đưa xẻng cho Tiểu Hắc Đản : "Cho cháu, cháu tới đào cái thử xem."
Tiểu Hắc Đản vén tay áo: "Phì" phun nước bọt  lòng bàn tay, chà xát, nhận lấy xẻng, liều mạng gắng sức đào một mảnh, chống xẻng thở hổn hển, xoa eo nhướng mày đắc ý với Lưu Văn Hạo: "Sao nào,  tệ chứ?"
Lưu Văn Hạo vỗ tay: "Không tồi, tiếp tục."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vo-cu-cua-nam-chinh-trong-sinh/chuong-319.html.]
Tiểu Hắc Đản mở hai tay : "Phì" một tiếng,  nhổ nước bọt  trong lòng bàn tay...
Tô Mai  thấy mà lạnh cả sống lưng: "Tiểu Hắc Đản! Sao con  nhổ nước bọt  tay hả?"
"Không    đều  việc như  ?" Tiểu Hắc Đản , đôi mắt liếc về phía Triệu Cẩn, Lâm Niệm Doanh.
Triệu Cẩn, Lâm Niệm Doanh vội lui về phía mấy bước, lắc đầu liên tục: "Bọn con   thế."
Tô Mai thả Tiểu Du nhi , kéo tay  bé  về phía hồ nước: "Làm việc  năng suất ,  hề phụ thuộc   nước bọt con nhổ nhiều  ít."
" mà, con thấy  khi  ba, ông ngoại cho nhà chúng  đều nhổ nước bọt! Mẹ." Tiểu Hắc Đản  Tô Mai  : "Mẹ còn đổ phân  sân đấy."
"Đổ phân!" Bà Lưu kinh ngạc : "Vậy nhà  còn ở  ?"
"Có thể ở ạ." Tiểu Hắc Đản  Tô Mai : "Nhà bọn cháu thối một tuần,  đấy  một trận mưa nên mùi mới mất ."
Bà Lưu chỉ  tưởng tượng thôi   nhịn  nôn khan.
Tô Mai trợn mắt  Tiểu Hắc Đản: "Không   bậy, đấy là  bón phân cho rau cỏ."
Tiểu Hắc Đản vội ngậm miệng,  bé  mặt quỷ với .
Tô Mai vặn vòi nước , lấy xà phòng rửa tay cho  bé, móc khăn tay  lau cho  : "Lau tay xong   chơi ."
Tiểu Hắc Đản lau tay qua loa  trả khăn tay  cho    : "Mẹ, con   tìm chú nhỏ, chơi với chú năm."
"Bọn họ sắp thi ,  chắc   thời gian chơi với con ."
"Con  xem thử."
"Đi ."
Trước khi đến, Tô Mai  mang hai sọt hải sản   sắp xếp gọn gàng , bảo Triệu Khác mang đến.
Triệu Khác mang hải sản  sân   thấy Triệu Cẩn  với Lưu Văn Hạo: "Mấy cục đất sắp nát  ."
Lâm Niệm Doanh ở bên cạnh phụ họa : "Cậu họ, em cháu   sai chút nào,   rèn luyện thêm."
"Đến ." Lưu Văn Hạo vui vẻ: "Giao cho mấy đứa đấy, đào cho xong ."
Nói xong   đưa xẻng trong tay cho Triệu Cẩn,  cầm cây cào đưa cho Lâm Niệm Doanh.
Vân Mộng Hạ Vũ
"Cái đó  họ." Triệu Cẩn há hốc mồm : "Bọn cháu chỉ đưa  ý kiến thôi."