Vừa dứt lời, Tiểu Hắc Đản  đầu liếc  sách vở  trở thành một đống giấy vụn và hộp bút   lõm một lỗ ở  bàn: "Biết  lúc nãy em  chạy chậm chút, nhường cơ hội  chửi  cho các ."
"Ha!" Triệu Cẩn  lạnh liếc  : "Tụi   chỉ giúp em nhặt sách vở mà còn   bài chung cùng em, cuối cùng em   một câu như , đúng là thâm độc!"
"Anh em mà." Tiểu Hắc Đản nhón chân, cố gắng vỗ vai  bé: "Có phúc cùng hưởng,  nạn cùng chia. Chút chuyện nhỏ thôi mà,  gì  mà trách em."
Triệu Cẩn nghẹn lời.
Lâm Niệm Doanh  một tiếng,  đó giơ tay bất lực với hai .
Tiểu Hắc Đản  xung quanh một chút,  đó vỗ đùi cả giận: "Em    thấy thiếu thiếu cái gì, hóa  là thiếu mất cả một  sống! Tiểu Du  ? Thằng bé đúng là   nghĩa khí gì hết, chúng  ở đây cực khổ  bài tập,  dám chơi  dám quậy, sợ chọc  chú Triệu nữa, nó thì  ,    rằng  chạy  -"
Lâm Niệm Doanh chỉ về phía nhà họ Vương ở phía tây.
"Đi tìm thằng bé ." Tiểu Hắc Đản    chạy  khỏi nhà,  về phía nhà họ Vương.
Triệu Cẩn khẽ liếc Lâm Niệm Doanh: "Em  kiếm chuyện  ?"
Vân Mộng Hạ Vũ
"Trong nhà yên tĩnh quá." Lâm Niệm Doanh  : "Anh  cảm thấy bức bối lắm ? Đi thôi." Lâm Niệm Doanh   ngoài   : "Nhìn xem em bé   lên  ?"
Triệu Cẩn bĩu môi: "Muốn xem náo nhiệt thì cứ  thẳng, cần gì  mượn cớ."
Mới  gặp ngày hôm qua, trẻ con thì  thể  đổi bao nhiêu chỉ trong một ngày chứ.
Lâm Niệm Doanh    lên tiếng.
Lúc hai  đến đó, Tiểu Hắc Đản đang kéo Tiểu Du   ngoài cửa.
"Đồ nhóc   nghĩa khí, xem  dạy em như thế nào."
Tiểu Du   bé lôi cũng  giận, trong tay vẫn cầm mứt hoa quả ăn ngon lành, lúc  nắm  thoải mái,  vỗ vỗ tay  : "Đừng  nhanh như , chậm  ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vo-cu-cua-nam-chinh-trong-sinh/chuong-370.html.]
Triệu Cẩn kinh ngạc nhíu mày, nghiêng đầu hỏi Lâm Niệm Doanh: "Sao bây giờ em  ngoan quá ?"
Nếu là mấy ngày ,  lẽ thằng bé  đánh  với Tiểu Hắc Đản.
"Bởi vì mỗi  em  tới, thím luôn  với em  rằng em bé còn quá nhỏ,  thể gây ồn ào náo động . Dù là một nam tử hán bé nhỏ nhưng cũng   phong thái lịch sự." Lâm Niệm Doanh  .
Sắc mặt Triệu Cẩn tối sầm, trừng  : "Em  lén   chuyện với  khác hả."
Lâm Niệm Doanh sờ mũi, vô tội  : "Em cũng  cố ý  , tổng vệ sinh  trường mà, em  chia tới khu vực đó."
 lúc thấy   nữ sinh đang kéo quần áo của Triệu Cẩn  bỏ kẹo  trong túi của ,  đó, vì mất kiên nhẫn nên   đẩy cô bé ngã xuống mặt đất  lau xong,   dính đầy nước, cô bé  đến nức lòng.
"Ai, đáng thương quá." Lâm Niệm Doanh  thở dài  khi ngó lơ gương mặt đen xì của Triệu Cẩn thì bỗng  một tiếng quát truyền tới từ ngoài đường: "Đồ rùa con Triệu Cẩn, mày mau  đây,  xem mày đánh con gái nhà tao..."
Lâm Niệm Doanh sửng sốt,  đầu đánh giá   Triệu Cẩn vài , thấy  mặt  bé   vẫn trắng nõn,    thương, quần áo đang mặc cũng sạch sẽ,  dính bụi bẩn: "Không  thương chứ?"
Triệu Cẩn liếc    một cái,  lướt qua Tiểu Hắc Đản và Tiểu Du Nhi đang lôi kéo ,   bên ngoài: "Làm như  là em !"
Lâm Niệm Doanh   cất bước  theo, khi  ngang qua Tiểu Hắc Đản, còn vỗ  vai  bé: "Đi,  xem náo nhiệt thôi."
Tiểu Hắc Đản giao lưu rộng rãi, trong khu gia quyến , từ  già bảy tám mươi tuổi, cho tới đứa trẻ một hai tuổi,  ai là  bé  , chỉ cần bà lão  ,  bé   đó là ai.
Buông Tiểu Du Nhi , Tiểu Hắc Đản đuổi kịp : "Không  việc gì đại ca trêu chọc Quách Linh  gì? Bà ngoại của cô   khó chịu, giống như con hổ cái  thấy  là cắn , mấy gia đình ở phía tây  nhà nào là  sợ cô ."
"Quách Linh!" Lâm Niệm Doanh gãi gãi tai: "Cái tên  hình như   qua ở  ,  chút quen tai."
Khi  chuyện, ba    đến cửa.
Không đợi Tiểu hắc Đản trả lời, Lâm Niệm Doanh   thấy một cô bé  đầy bùn đất  bên cạnh bà lão: "Khụ, là cô  !"
Tiểu Hắc Đản nghiêng đầu liếc   một cái, giữ chặt Triệu Cẩn chuẩn  tiến lên tranh cãi, hai bước vọt qua cửa: "Bà Trương, bà nội,  của con ở trong nhà,  chuyện gì  trong nhà  ."
Tiểu Du Nhi ăn xong một miếng mứt, vui vẻ chạy  cửa, chớp chớp mắt  lấy lòng : "Anh Tiểu Hắc Đản   đúng,  việc gì  trong nhà ,   ở đây, ba ba mặt đen cũng ở đây."