Tô Mai lên lầu rửa mặt, lau qua qua, hạ mi mắt, trang điểm, tô son,  đổi trang phục bước  ngoài, Triệu Sâm ở chỗ đám trẻ con cũng  nỗ lực  thành cái lắp ráp cuối cùng.
Xe  lớn, đứa trẻ mười mấy tuổi      thành vấn đề.
Triệu Nho Sinh kinh ngạc mà vây quanh xe, xoay hai vòng: "Cái   thể  ?"
"Thắt chặt dây cót, nó  thể chở đứa trẻ tầm một hai tuổi   gần mười mét." Tô Mai , bế Du Nhi lên, đặt  chỗ   đệm mềm  xe, đáng tin rút cái dây , liền xoay mấy vòng,  đó nhẹ buông tay, bánh xe chậm rãi di chuyển.
Du Nhi vô cùng tự nhiên mà đánh tay lái, tránh khỏi chỗ Tiểu Hắc đang  đằng , ngừng ở bên cạnh sô pha,  qua những cái chắn đường đằng ,  đến Tần Thục Mai đang   sô pha toét miệng.
Tần Thục Mai nhấc tay vẫy vẫy với nó,  đầu  chuyện với Dụ Lan: "Nếu  đưa món đồ chơi   xưởng,  thể cùng Tiểu Mai xem giá thiết kế một cái đó ?"
"Để con hỏi một chút." Dụ Lan  dậy  đến bên cạnh, cầm lấy điện thoại gọi : "A lô, xưởng trưởng Lý, ở chỗ   một cái xe đồ chơi chạy bằng dây cót, ông   bản thiết kế món đồ  ?"
"Xe đồ chơi..." xưởng trưởng Lý tưởng Dụ Lan là phụ  của mấy đứa nhỏ, từ trẻ con trong nhà ở Cảng Thành gửi tới, ngạc nhiên : "Thực sự  đồ thiết kế ?"
"Có, ông   ?"
"Muốn! Muốn! Cô xem là  đến tìm cô,  là cô tới chỗ xưởng của ?"
"Ông chờ một chút." Dụ Lan duỗi tay che điện thoại : "Tiểu Mai, em  đây."
Vân Mộng Hạ Vũ
"Chị dâu."
"Tiểu Mai, bản vẽ thiết kế xe , chị mang đến xưởng đồ chơi ở Kinh Thị bán,   ?"
Hai tròng mắt Tô Mai sáng lên, sở dĩ đem cái xe thiết kế  đến như , một là cho bọn nhỏ một điều ngạc nhiên, một cái khác là Tô Mai nghĩ tới việc đem  xuất khẩu, ở thập niên 60, quốc gia vì khôi phục kinh tế, trả hết nợ nần tô thuế, cùng các quốc gia phương Tây khai triển mậu dịch.
Cũng là thời kỳ , trong trận chiến đại quốc xã hội chủ nghĩa, vì giữ gìn địa vị ở quốc tế và thể diện, quốc gia  hạn chế, một bên xuất khẩu lương thực  nước ngoài, một bên xin gia nhập trận chiến xã hội chủ nghĩa Algeria để chờ  cung cấp lượng lớn tiền tài và lương thực viện trợ.
Cái xe  nếu  thể xuất khẩu, viện trợ bên ngoài  thể đối ngoại viện trợ  thể dùng  bộ tiền tài để  thế  ? Chắc hẳn là  thể,  tiền, cũng  thể giải quyết  nhiều vấn đề.
"Chị dâu, theo cái  của chị, xe  ,  thể đem  xuất khẩu ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vo-cu-cua-nam-chinh-trong-sinh/chuong-403.html.]
Dụ Lan sửng sốt, cho rằng cô là nghĩ đến phí thiết kế,  : "Chuyện phí thiết kế, em  cần nhọc lòng, xưởng trưởng Lý cùng  của em là bạn bè, gây bất lợi cho ai thì   cũng sẽ  gây bất lợi cho  trong nhà ."
Biết cô hiểu lầm, Tô Mai  ,  giải thích,   nhiều liền  thiết phụ họa cô : "Ông  sẽ đến đây,  là  chúng  mang theo xe cùng bản vẽ đến xưởng?"
Dụ Lan: "Xem ý của em?"
Tô Mai trầm ngâm một chút: "Bản vẽ chúng em  mang theo, buổi tối Triệu Trác trở về, em sẽ bảo   vẽ   buổi sáng mai chị hãy đến lấy từ chỗ   ."
"Cứ  ." Dụ Lan buông tay đang che điện thoại , báo địa chỉ bên , để ngày mai ông   đây lấy.
Trong lòng  nghĩ xong việc, hơn nữa trong nhà còn  bánh bao cần chưng, Tô Mai đưa mấy đứa trẻ con  mua giày trượt băng xong liền ngẫm nghĩ hỏi: "Chị dâu, chị còn  mua cái gì ?"
Dụ Lan xem xét vẻ mặt của cô: "Em  trở về?"
"Vâng."
"Vậy thì  , mấy ngày nữa chị  dẫn em ."
Mấy đứa nhóc theo cô mở cửa từ  xe bước xuống ,   Tôn Tiểu Lang nhảy dựng lên ngăn chặn đường : "Á , Tiểu Hắc Đản,   ngoài cũng  gọi ,   bạn nào như  ?"
Tiểu Hắc Đản túm túm xem xét,   liếc mắt một cái,   tình nguyện đặt ba lô của chính  xuống, móc  một cái hộp đưa cho  nhóc : "Này,   mua cho ."
"Giày trượt băng! Oa ——" Tôn Tiểu Lang ôm hộp, thét chói tai liền nhảy cẫng lên, tùy hứng vỗ vai Tiểu Hắc Đản: "Được , tha thứ cho  đấy. Dì!"
Cậu nhóc đuổi mấy đứa nhỏ tránh , chạy đến bên cạnh Tô Mai, hưng phấn : "Cảm ơn quà của dì, cháu  thích ạ!"
Tô Mai sờ sờ khuôn mặt , gió thổi qua một mảnh lạnh lẽo: "Chờ lâu  ?"
"Không ." Tôn Tiểu Lang dẩu miệng: "Cháu ăn xong một bát cơm liền chạy sang nhà   tìm Tiểu Hắc Đản, bà    mới  , cháu chạy theo ngay lập tức, nhưng vẫn  thể đuổi kịp..."
"Cháu đứa nhỏ  gan cũng to quá đấy!." Dụ Lan : "Nơi   đến  , cháu cũng  sợ   túm cháu lên xe, đem  bán !."
"Cháu là sói đấy! Ngao - ai dám?"
"Em cũng là sói, em cũng là sói." Du Nhi giãy giụa từ trong lòng n.g.ự.c Tô Mai xuống , học nó kêu lên: "Ngao -"