Mặc dù chữ hai  bé còn non nớt, nhưng  sự dạy dỗ của bà Vương,     thấy khí phách. Còn Tiểu Hắc Đản, vì ham vui, lúc  bài tập chỉ để ý một chữ 'nhanh'.
"Đây là..." Quý Tiểu Ngũ khều cái nòng s.ú.n.g sắt và những mảnh gỗ trong túi vải chống nước: "Súng?"
" !" Triệu Cẩn lấy sách nhỏ bên trong , đưa  xem: "Mẹ em  đấy, QBZ-56, lắp thế nào thì trong sách   ."
"Cảm ơn." Quý Tiểu Ngũ mừng rỡ, chống nệm  ,   dậy ngay.
"Đừng cử động!" Tô Mai buông Tiểu Du Nhi , đưa hộp đựng thức ăn đưa cho Triệu Ngọc Trân, cầm một cái chăn từ giường bên cạnh lên, nhẹ nhàng nâng nửa   của , lót   : "Dì  mang bánh bao, canh xương ống và gan xào, cháu   ăn gì đó ?"
Quý Tiểu Ngũ xoa bụng: "Muốn ạ, cảm ơn dì."
"Có cảm ơn cũng là gì cảm ơn cháu mới ." Tô Mai mở hộp đựng thức ăn , lấy mỗi thứ một phần: "Chị cả Triệu, chị cho Tiểu Ngũ ăn, em dẫn bọn nhỏ lên lầu thăm Bộ trưởng Lữ."
"Được." Triệu Ngọc Trân cũng  là cuối năm , nhà nào cũng bận bịu, Tô Mai tới  một chuyến  dễ.
Bộ trưởng Lữ ở  lầu, Tô Mai hỏi  phòng. Tiểu Hắc Đản cất thiệp mừng, leo lên lầu . Đến  cửa,  bé  thử  phòng, thấy  sai mới gõ cửa.
Tiếng  báo của Bộ trưởng Lữ dừng , ông  cất giọng bảo: "Mời ."
Vân Mộng Hạ Vũ
Tiểu Hắc Đản duỗi tay đẩy cửa,   với ông : "Ông Lữ, chào ông ạ!"
"Là cháu !" Màu da Tiểu Hắc Đản quá dễ nhận , Bộ trưởng Lữ gọi  bé ,  bảo: "Mau  , đến cùng ai đấy?"
"Mẹ cháu ạ, còn cả  cháu, em cháu nữa. Bọn họ  chạy nhanh bằng cháu, ở  ." Tiểu Hắc Đản móc thiệp mừng  đưa cho ông : "Tặng ông , mong ông sớm hồi phục, xuất viện. Ừm..." Tiểu Hắc Đản ngượng ngùng gãi gãi tai: "Xin  ông ạ, cháu   vì chúng cháu nên ông mới ngã, bây giờ cháu mới tới thăm ông."
"Mẹ cháu  với cháu ?" Bộ trưởng Lữ nhận lấy thiệp mừng,    bảo: "Không liên quan tới các cháu , chân ông vốn   tiện ,  từ mấy năm . Ông ngã xuống  thể  ngay lên ..."
"Thôi ." Vợ ông , đồng chí Trương cầm phích nước nóng, dẫn mấy  Tô Mai ,  ông : "Đừng  mà khoác lác, từ mấy năm  eo ông   xong , té ngã cũng  bò dậy nổi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vo-cu-cua-nam-chinh-trong-sinh/chuong-423.html.]
"Con  bà đó,  cứ thích phá  !"
Đồng chí Trương mỉm ,  để ý tới chồng,  chuyện với Tô Mai và mấy đứa nhỏ: "Mau   , đừng khách sáo. Mấy đứa  ăn gì?" Bà   mấy đứa bé,  hỏi: "Ở chỗ bà  táo,  quýt, kẹo chocolate...
"Kẹo!" Tiểu Du Nhi dựng thẳng ngón tay lên chỉ một cái, bảo: "Bà xinh  ơi, cháu  cần nhiều , bà  thể cho cháu một viên kẹo chocolate  ạ?"
"Ôi trời! Tuổi bà lớn thế  ..." Đồng chí Trương sờ sờ mặt , vui vẻ bảo: "Đây vẫn là  đầu    khen bà  đấy! Cho, cho, cháu  bao nhiêu bà cũng cho!"
Bà cụ bảo, khom lưng mở tủ giường , mang  một đống thức ăn, cũng tự lột một viên chocolate  đưa cho Tiểu Du Nhi: "Cháu bé tên gì nào?"
"Bà xinh , cháu tên là Tiểu Du Nhi."
"Ôi chao, ha ha... cái miệng nhỏ ngọt quá! Lại đây bà ôm một cái!"
Tiểu Du Nhi ngậm lấy chocolate, dang rộng hai tay với bà cụ.
Tô Mai đưa Tiểu Du Nhi cho bà , cầm hộp đựng thức ăn đến hỏi ông Lữ  giường: "Cháu  mang canh xương, bánh bao thịt, gan xào, ngài   thử chút ?"
"Vừa  cháu   là bác thèm ăn ." Bộ trưởng Lữ  bảo: "Đã lâu    ăn bánh bao thịt."
"Thịt khó mua lắm!" Đồng chí Trường xoay  hỏi Tô Mai: "Cháu gói  mấy cái mà còn mang qua đây?"
Tô Mai mở hộp thức ăn, cầm cái bánh bao thịt lót giấy dầu  cho Bộ trưởng Lữ,  đưa một khác cho đồng chí Trương, bảo: "Dì thử  ạ, phần lớn là rau củ dại  núi và hải sản, thịt cháu chỉ bỏ chút thịt khô thôi. Ở quân khu Nam chúng cháu, chiến sĩ huấn luyện,  nhà sẽ cày cấy, nuôi gà, vịt, dê, heo, tuy khổ nhưng về cái ăn  đến mức thiếu thốn."
Vốn là đồng chí Trương đang do dự,   cô bảo  thì mở miệng  cắn. Ôi! Ngon quá, thơm quá, ăn ngon tuyệt!
"Đồng chí Tô, tay nghề  của cháu tuyệt quá  mất!"
"Đây cũng   công lao của một  cháu, chị cả và chị Lý trong nhà đều  góp một tay ." Tô Mai bảo, quét quanh bốn phía, nhấc lấy cái bàn nhỏ  treo  tường, đặt xuống   Bộ trưởng Lữ. Cô bưng gan xào ,  múc hai bát canh từ trong hộp cơm của họ: "Dì Trương, dì thả Tiểu Du Nhi xuống , canh và gan xào còn nóng, dì qua giúp Bộ trưởng Lữ ăn chút, cháu  nhiều lắm."
"Cực cho cháu !" Đồ ăn cũng  mang đến , đồng chí Trương  hề khách sáo nữa.